NGƯỜI QUẢNG ĐI ĂN MÌ QUẢNG - Trang 120

118

nguyễn nhật ánh

è lưng khệ nệ xách theo đủ thứ đùm đề. Mà những thứ
đó, ngay tại thành phố hay dọc đường ở đâu chẳng có,
tấp xe vô mua lúc nào chẳng được. Nhưng tôi vẫn phải
đem theo, vì cái nặng của đồ vật vô tri có thể bỏ lại
nhưng trong mớ quà tặng kia có cái nặng của tình cảm
bà con miệt vườn. Mà cái tình cảm đó thì hồn nhiên
và đáng yêu biết bao. Như thằng con Ba Đực, tôi đi
một quãng xa vẫn còn nghe nó hãnh diện khoe với bạn
phía sau: “Bác Hai tao đó, ở Xì goòng bác tao ‘đặt thơ’
đó nghe mậy”. Tôi đâu có “đặt thơ”. Ở Sài gòn tôi
làm báo, viết văn. Nhưng với dân Bến Tre, dường như
cái gì liên quan đến chữ nghĩa đều gọi chung là “đặt
thơ” hết ráo. Không biết có phải vì vùng đất đó quá
nổi tiếng với thi hào Nguyễn Đình Chiểu nên mọi chữ
nghĩa trên đời đều nghiễm nhiên mang hơi hướm Lục
Vân Tiên
!

Sài Gòn Giải Phóng chủ nhật, 22-9-2002

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.