NGƯỜI QUẢNG ĐI ĂN MÌ QUẢNG - Trang 134

132

nguyễn nhật ánh

Nhưng chuyên gia sử quạt phải kể đến Đạo soái Sở
Lưu Hương, đệ nhất cao thủ giang hồ nhưng chưa bao
giờ làm chết một người. Bởi cao thủ dùng quạt khác
với cao thủ dùng đao, thương, chùy, kích, phong thái
phải ung dung, cử bộ phải nhẹ nhàng, xuất chiêu phải
nho nhã, đẹp mắt, bị dồn vào thế phải chiến đấu thì
đương nhiên cố thắng đối phương nhưng đánh sao cho
máu đừng chảy đầu đừng rơi thì mới đúng là... dân
chơi quạt. (Cái quạt máy ngày nay mà đem ra đánh
nhau thì võ sĩ nếu không giống Trương Phi thì cũng ra
Lý Quì là cái chắc). Nhưng cái quạt nổi tiếng nhất cổ
kim chắc phải là cái quạt Ba Tiêu của Thiết Phiến công
chúa trong truyện Tây Du. Quạt tắt núi lửa thì phải
biết nó lợi hại cỡ nào. Chả thế mà Tôn Ngộ Không
lơn tơn gây sự bị quạt một phát bay tới mấy vạn dặm,
thiếu điều rớt luôn ra ngoài trái đất.

Bàn đến phong thái của người sử quạt, lại nhớ đến

phim Khang Hi vi hành, thấy rõ ràng ông vua có cách
sử quạt nghiêm cẩn, ra khí độ của kẻ ngồi trên ngôi
cửu ngũ, dân dã có cách cầm quạt của dân dã mà
phường côn quang cũng có cách dùng quạt của riêng
mình. Cho nên khi Khang Hy muốn trà trộn vào bọn
sản xuất thuốc giả để điều tra, buộc phải học cách dắt
quạt vào cổ áo như... dân chơi cầu Ba Cẳng để dễ bề
tiếp cận đối tượng. Và lậm cái thói du côn đầu đường
xó chợ đến mức khi trở về bản lai diện mục của một
ông vua rồi, vẫn quen cái thói đi đứng khệnh khạng và
dắt quạt vô cổ áo như một tên du thủ du thực khiến
bọn hầu cận thiếu điều muốn xỉu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.