NGƯỜI QUẢNG ĐI ĂN MÌ QUẢNG - Trang 161

người quảng đi ăn mì quảng

159

Nhưng mỗi năm mỗi vắng
Người thuê viết nay đâu
Giấy đỏ buồn không thắm
Mực đọng trong nghiên sầu...

Vì bài thơ này mà các nhà phê bình văn học xếp Vũ

Đình Liên vào khuynh hướng hoài cổ. Chữ viết được
bao nhiêu người tấm tắc “như phượng múa rồng bay”,
ông đồ trong thơ họ Vũ ắt là bậc tài cao.

Đọc lại Nguyễn Tuân, thấy ông Huấn Cao trong

truyện Chữ người tử tù còn cao hơn một bậc. Ông Huấn
là chính trị phạm thuộc loại nguy hiểm đối với triều
đình, vậy mà viên coi ngục lại “khép nép hỏi ông Huấn:
“Đối với những người như ngài, phép nước ngặt lắm. Nhưng
biết ngài là một người có nghĩa khí, tôi muốn châm chước ít
nhiều. Miễn là ngài đừng làm quá. Sợ đến tai lính tráng họ
biết, thì phiền lụy riêng cho tôi nhiều lắm. Vậy ngài muốn gì
xin cho biết. Tôi sẽ liệu
”. Ông Huấn văng một câu khinh
thị đến điều: “Ngươi hỏi ta muốn gì? Ta chỉ muốn có một
điều. Là nhà ngươi đừng tới quấy rầy ta
”. Cứ tưởng một
trận lôi đình sẽ nổ ra. Nhưng không, viên quan chỉ nói
Tôi xin lĩnh ý”, và nhã nhặn lui ra. Tại sao một viên
quản ngục lại nhún mình trước một tên tử tù làm vậy?
Chỉ vì Huấn Cao nổi tiếng trong thiên hạ là người viết
chữ cực đẹp mà “sở nguyện của viên quan cai ngục này là
có một ngày kia được treo ở nhà riêng mình một đôi câu đối
do tay ông Huấn Cao viết
”. Mới biết, chữ tốt cũng được
trọng nể lắm thay!

Ông Huấn Cao viết chữ gì vậy? Tôi đồ rằng ông viết

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.