NGƯỜI QUẢNG ĐI ĂN MÌ QUẢNG - Trang 178

176

nguyễn nhật ánh

nhưng như vậy chẳng có gì đặc biệt. Rốt cuộc tôi nghĩ
đến một anh chàng lớp phó trật tự. Và thế là nhân vật
Khải ra đời.

Khải ra đời, phải có đất cho hắn dụng võ. Nhưng

ở lớp thì hắn chẳng có việc gì để làm, vì ở đó đã có
Hạnh. Thế là tôi phải “xây” cho hắn một căn nhà ở
cạnh nhà Nga để hắn có cớ chạy qua chạy lại trong
truyện. Nhưng Nga chắc chắn không thể ưa Khải, vì
ngay từ đầu truyện đã được xây dựng trên quan hệ
giữa Nga và Quỳnh. Vậy phải “sinh” thêm cho Nga
một bà chị để trò chuyện với Khải và một đứa em để
chọc phá hắn. Cứ như vậy, nhân vật này rủ rê nhân
vật kia ùa vào trang sách cứ như thể rủ nhau đi... thi
hoa hậu, tác giả chẳng biết đâu mà lần.

Với truyện Bồ câu không đưa thư thì mọi việc có phần

dễ dàng hơn bởi đó là một truyện dài có sẵn nhiều yếu
tố “trinh thám”. Nhưng khổ một nỗi, tòa soạn Mực
Tím lại cao hứng nghĩ ra trò “đoán trước” khiến kỳ
nào tác giả cũng phải ráng nghĩ ra cái để “đánh đố”
bạn đọc. Kỳ đầu tiên, có hơn một trăm lá thư gửi về.
Tôi và nhà thơ Nguyễn Thái Dương, thư ký tòa soạn
báo Mực Tím, hào hứng ngồi bóc phong bì. Nhưng đọc
gần hết một trăm lá, chẳng thấy một câu nào đoán
đúng, tôi liếc Nguyễn Thái Dương: “Hỏng bét!”. Mặt
hắn ta xìu xuống như bánh đa nhúng nước; không ngờ
mười mấy thư sau đều đoán “trúng phóc”. Lại phải
nghĩ cách để “loại” bớt, vì tòa soạn chỉ treo có ba giải
thưởng. Nhưng tôi chỉ khoai khoái cái “trò” này mỗi
kỳ đầu, những kỳ sau tìm ra cái để “đánh đố” quả là

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.