NGƯỜI QUẢNG ĐI ĂN MÌ QUẢNG - Trang 179

người quảng đi ăn mì quảng

177

một cực hình. Bởi đâu phải kỳ nào truyện cũng kết
thúc bằng một “thắc mắc biết hỏi ai” để mời bạn đọc
“giải đáp”. Suốt trong thời gian đăng truyện Bồ câu
không đưa thư
, bạn đọc thì khoái, tôi thì khổ. Bạn đọc
dự thi, ẵm giải thưởng, còn tôi tối nằm ngủ, vắt tay lên
trán và thở dài: “Kỳ sau đố gì?”.

Truyện Bồ câu không đưa thư chấm dứt gần nửa năm,

tôi vẫn chưa hoàn hồn. Tòa soạn Mực Tím gọi điện
thoại: “Ông viết cái gì mới đi chứ!”. Tôi giao hẹn:
“Không có ‘đoán trước’ à nghen!”. Và truyện Trại hoa
vàng
đã được bắt đầu với điều kiện như thế. Lần này,
tôi tự nhủ tôi chỉ làm nhà văn, nhất quyết không làm
nhà “đánh đố” trừ khi tôi có tham vọng giữ mục “Đố
vui để học” trên ti-vi.

Truyện Trại hoa vàng đã đăng tải được bốn kỳ báo,

những đoạn kết thúc không được “đứng tim” cho lắm.
Đó là chủ ý của tôi. Tôi cố viết làm sao để sự hấp dẫn
toát lên từ bản thân truyện mà không cầu viện đến
tay nghề của Agatha Christie. Nhưng đó là ý muốn
chủ quan của người viết, còn diễn biến khách quan
ai mà biết được. Như trong số báo kỳ tới chẳng hạn,
phần kết của Trại hoa vàng đã bắt đầu có vẻ “đánh đố”
dù thực tình tôi không định như vậy. Phải chăng đó
là thói quen khốn khổ của một người đang ngồi viết
bỗng sực nhớ trước mặt mình là truyện... feuilleton?

Mực Tím, số 100

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.