NGƯỜI QUẢNG ĐI ĂN MÌ QUẢNG - Trang 39

người quảng đi ăn mì quảng

37

Thỉnh thoảng, khi cần tạo không khí thơ mộng cho

bộ phim hoặc muốn cho nhân vật của mình thư giãn
đôi chút, nhà đạo diễn thường nghĩ đến việc đưa họ ra
bãi biển hoặc cho họ lên cao nguyên hóng gió. Ở đó,
tay trong tay, họ nhởn nhơ ngụp lặn giữa làn sóng biếc
hoặc thong thả len lỏi giữa rừng thông xào xạc. Nên
thơ thì nên thơ thật, nhưng lại chẳng liên quan gì đến
chuyện... phố xá. Các nhân vật của điện ảnh ngày nay
sẵn sàng dạo núi dạo rừng nhưng nhất quyết không
chịu dạo phố, thế mới kỳ cục!

Tưởng chỉ có những nhân vật trên phim mới trái

tính trái nết, hóa ra các nhân vật trong tiểu thuyết bây
giờ cũng chẳng dễ chịu gì hơn. Họ đội nón ra đường,
nam phụ lão ấu, nhưng để tất bật với công việc của
mình chứ chẳng hề để mắt đến cảnh quan. Nhân vật
mải mê hành động, mải mê suy tư, chẳng đào đâu ra
thì giờ để nhìn đường ngắm phố. Rốt lại, đường phố
bất quá chỉ là một trục lộ giao thông thuần túy để đưa
con người từ một nơi này đến một nơi khác, thế thôi.
Nó chẳng gây ra một chú ý hoặc tạo một ấn tượng nào
cho khách đi đường, vì vậy chẳng ảnh hưởng hay liên
quan gì đến tâm trạng của nhân vật.

Nhân vật đã chẳng thiết nhìn ngắm thì tác giả chẳng

có lý do gì để miêu tả. Càng ngày độc giả càng ít gặp
những trang văn đằm thắm trong đó phố phường được
tái hiện một cách sinh động và chăm chút như trước
đây. Sự quan tâm của nhà văn đối với cảnh vật chung
quanh dường như mỗi ngày một nhạt nhẽo dần. Trong
không ít tác phẩm, phố phường thậm chí chẳng được

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.