NGƯỜI QUẢNG ĐI ĂN MÌ QUẢNG - Trang 40

38

nguyễn nhật ánh

mô tả như một không gian nữa, mà bị thu gọn lại
thành một địa điểm, hay tập hợp những địa điểm, như
trong môn hình học phẳng. Nhân vật bây giờ đi là để
đến, chứ không phải đi để đi - để thưởng thức thú lang
thang trong mưa trong nắng - cũng như đã đặt chân
lên cầu là để mong chóng đến bờ bên kia chứ không
phải để bâng khuâng ngắm bóng mình dập dềnh trên
mặt nước như một thời lãng mạn trước đây!

Phải chăng các nhà văn hiện nay chỉ thiên về đối

thoại hay tự sự mà chê lối tả cảnh? Không hẳn! Độc
giả vẫn có thể tìm thấy những trang văn tuyệt đẹp
về miêu tả cảnh vật trong không ít những tác phẩm
đương thời. Chỉ khổ một nỗi, những trang văn hiếm
hoi này lại không dành cho thành phố. Cũng như các
nhà điện ảnh, các nhà tiểu thuyết khi cần để cho nhân
vật của mình trải lòng ra ngoại giới, thường tìm cách
đẩy họ về những miền quê êm ả. Chỉ khác một điều,
do không tốn lộ phí, các nhân vật tiểu thuyết có điều
kiện để đi xa hơn và lưu lại lâu hơn, so với các nhân
vật trên màn ảnh.

* * *

Xem phim, đọc sách, thấy nhân vật chẳng khoái lê

la ngoài phố, trộm nghĩ mấy ông tác giả hay đạo diễn
chắc ngoài đời biếng nhác chẳng bao giờ đi dạo. Rồi
ngẫm nghĩ phận mình, giật mình thấy mình cũng thế.
Rồi tò mò trông ngang liếc dọc, mới hay thiên hạ hầu
như thế cả. Hóa ra đó không phải là chuyện phim,
chuyện sách, mà là chuyện đời.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.