NGƯỜI QUẢNG ĐI ĂN MÌ QUẢNG - Trang 44

42

nguyễn nhật ánh

muốn, đáp ứng yêu cầu phát triển kinh tế mà không hạ
thấp những tiêu chuẩn về thẩm mỹ. Mỗi ngày thành
phố mọc lên một ngôi nhà chẳng khác nào một cô gái
đang xuân sắm thêm một món đồ trang sức. Cứ mỗi
ngày một món, cô không đủ sức để sắm cùng một lúc.
Từng món, xét riêng ra, thì món nào cũng đẹp, nhưng
đứng gộp lại thì trông... chẳng giống ai. Sự tương ứng
không có, mọi thứ đâm ra kỳ cục, đôi khi kệch cỡm.
Nhan sắc, suy cho cùng, dù là của một cô gái hay của
một thành phố muốn hoàn mỹ cần phải được trù tính
một cách đồng bộ, hài hòa.

Đã vậy, những bảng quảng cáo đủ cỡ, đủ kiểu và

làm bằng đủ mọi vật liệu mỗi ngày một ngổn ngang,
chằng chịt, cưỡng bức mọi tầm nhìn. Những tấm biển
“yếu sinh lý” ăn mòn các gốc cây, cho đến nay vẫn
chưa bị dẹp bỏ, tiếp tục nhạo báng sức sống của một
thành phố.

Rồi rác rến, bụi bặm, ruồi nhặng, những loại xe

phun khói mù mịt và gầm gừ điếc óc. Nạn kẹt xe trở
nên phổ biến. Lưu lượng xe cộ tăng theo cấp số nhân
trên những mặt đường thôi sinh nở. Thành phố nhanh
chóng bị ô nhiễm. Mười chín phần trăm số cảnh sát
giao thông bị viêm họng và viêm mũi theo thống kê
mới nhất là một con số khiêm tốn. Nó sẽ không dừng
lại ở đó.

Trong bối cảnh như vậy, dĩ nhiên người ta đâm ngại

ra đường. Không ai có thể bình tâm dạo chơi giữa tiếng
ồn và khói bụi, giữa những nguy cơ đang ẩn náu trong
dòng xe cộ lạng lách ngược xuôi. Ngay cả những người

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.