NGƯỜI QUẢNG ĐI ĂN MÌ QUẢNG - Trang 94

92

nguyễn nhật ánh

kiếm hiệp như một dòng văn học độc đáo. Cho nên,
dù là đạo diễn Hồng Kông, Đài Loan hay Trung Hoa
lục địa, khi đã đụng đến đề tài này, tất chịu ảnh hưởng
của một lịch sử chung, và ảnh hưởng lẫn nhau, nhằm
kế thừa và phát triển. Có nghĩa là khi dàn dựng Ngọa
hổ tàng long
, Lý An không thể không quan tâm đến
những thành tựu mà Lý Tiểu Long và Thành Long đã
đem lại cho thể loại này. Thế mà Ngọa hổ tàng long đã
thụt lùi thê thảm, ăn khách dữ dội ở Mỹ nhưng đem
về chiếu ở Trung Quốc, người xem chẳng có là bao.

Thực ra, Lý An không chủ định làm phim kiếm hiệp,

càng không làm phim quyền cước. Ngọa hổ tàng long
thực chất là phim tình cảm trá hình. Có điều tình cảm
ở đây nảy nở và dằng dai rối rắm giữa các kiếm khách
của một thời lịch sử xa xưa. Mà đã là kiếm khách thì
không thể cất kiếm hoài trong bao. Phải có đấu kiếm.
Mà đã đấu theo kiểu kiếm khách thì không thể ẩu đả
dưới đất như bọn phàm phu đánh lộn. Phải rượt nhau
trên vách như thằn lằn, phải đáp trên mặt nước như
chuồn chuồn, phải bay trên nóc nhà, liệng trên ngọn
cây như chim. Lý An cho các nhân vật của mình xài
tuyệt kỹ tha hồ: “Bích hổ công”, “Thủy thượng phiêu”,
“Lăng không phi hành”. Ở đây, so với các phim kiếm
hiệp của Trương Triệt, phim của Lý An đã có khác biệt
căn bản: tính thẩm mỹ.

Rõ ràng Lý An không ngại dùng kỹ xảo. Vì hiện

nay, kỹ xảo là một yếu tố không thể thiếu trong phim
phương Tây, thậm chí người ta còn tự hào về điều đó.
Người châu Á Lý An đã suy nghĩ rất Mỹ: hiệu quả trên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.