NGƯỜI QUẢNG ĐI ĂN MÌ QUẢNG - Trang 95

người quảng đi ăn mì quảng

93

hết. Ông đã dựa vào kỹ xảo để thể hiện nhịp điệu,
mọi pha chiến đấu hay rượt đuổi đều được tính toán
sao cho có ấn tượng như một điệu múa, một khúc
ca, thậm chí như một bài thơ. Rốt cuộc ông đã làm
được điều đó: bối cảnh trong phim cực kỳ thơ mộng,
những màn song đấu như những vũ khúc và âm nhạc
du dương tựa những tình ca. Và màn đấu kiếm trong
rừng trúc giữa Lý Mộ Bài (Châu Nhuận Phát) và Ngọc
Kiều Long (Chương Tử Di) đã lên đến đỉnh điểm của
sự nên thơ: đó là một bức tranh, một bài thơ, hay nói
cách khác, với trường đoạn tuyệt vời này, những mũi
kiếm đã nở hoa. Xem đoạn này, người viết bài này
không khỏi ngăn mình nhớ tới hình ảnh Trương Vô
Kỵ dùng cành mai lấm tấm hoa chiến đấu với kẻ địch
trên Quang Minh đỉnh trong Ỷ thiên đồ long ký của Kim
Dung. Trong cả hai trường hợp, cuộc chiến đấu đều
không có sát khí, chỉ có những kiếm khách lãng mạn
giữa một thiên nhiên quá đỗi trữ tình. Ý đồ thi vị hóa
này của Lý An xuyên suốt tập phim, cả với cảnh Ngọc
Kiều Long lững lờ khi lao mình từ trên cầu xuống vực,
cả với khi mô tả La Tiểu Hổ, tên kẻ cướp si tình giữa
sa mạc quạnh hiu.

Nói cho công bằng, với những ai đã xem nhiều thể

loại này thì nội dung của Ngọa hổ tàng long không có
gì mới mẻ, độc đáo, thậm chí về mặt cốt truyện, phần
sau hụt hơi thấy rõ. May thay, khán giả Mỹ và quí vị
trong Viện hàn lâm điện ảnh Mỹ không thuộc số này.
giữa những cảnh hoành tráng quen mắt của Gladiator
của Ridley Scott (đoạt giải phim hay nhất) hoặc Traffic

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.