NGƯỜI RỖNG - Trang 162

một chút đấy. Có chuyện gì? Và giờ khi đã ở đây rồi, tôi cũng không đánh
giá cao chỗ ẩn náu của ông lắm. Hôm qua ông đợi ở đây có dễ chịu không?”

Có tiếng ai đó chuyển động như thể cô gái vừa bước tới trước và bị giữ

lại. Người đàn ông cao giọng lên.

“Giờ, còn quỷ nhỏ này,” người đàn ông vẫn không lên giọng, “tỏi sẽ nói

cho cô biết một điều sẽ tốt cho tâm hồn cô. Tôi đã không ở đây. Tôi không
có ý định đến. Nếu cô nghĩ chỉ cần quất roi là có thể khiến người khác nhảy
qua vòng… tôi đã không ở đây, cô thấy không? Cô có thể tự mình nhảy qua
vòng. Đêm qua tôi không ở đây.”

“Nói dối, Jerome,” Rosette bình tĩnh nói.

“Cô nghĩ thế à? Tại sao?”

Hai bóng người xuất hiện dưới ánh sáng của cánh cửa mở hờ. Hadley

vươn tay kéo rèm lại khiến cho các vòng treo rèm rung lên.

“Chúng tôi cũng muốn biết câu trả lời cho câu hỏi đó, ông Burnaby,” ông

nói.

Bị ánh sáng ban ngày chiếu vào mặt, họ bất ngờ đến nỗi mặt họ ngây ra

như mặt người trong một tấm ảnh. Rosette Grimaud thét lên, giơ cánh tay
lên như định che mình lại, nhưng ánh mắt cô trước đó hiện rõ sự chua cay,
thận trọng và hoan hỉ một cách nguy hiểm. Jerome Burnaby không cử động,
ngực phập phồng lên xuống. Ông ta đội một chiếc mũ đen rộng vành đã lỗi
thời, khiến cái bóng đổ lên ngọn đèn điện nhợt nhạt phía sau trông giống
hình tượng Sandeman gầy gò trong quảng cáo đến kì lạ. Nhưng ông ta
không chỉ là cái bóng. Ông ta có một khuôn mặt rắn rỏi, đầy nếp nhăn mà
bình thường có thể cũng chất phác và hòa nhã như cử chỉ của ông ta. Hàm
của ông ta nhô ra, và mắt đã trắng dã vì giận dữ. Ông ta cởi mũ và ném nó
xuống trường kỉ một cách hung hăng đến nỗi khiến Rampole nghĩ ông ta
giống như là đang đóng kịch. Mái tóc nâu và cứng đã điểm bạc ở hai bên
thái dương dựng đứng lên như con rối bật ra từ trong hộp đồ chơi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.