NGƯỜI RỖNG - Trang 163

“Sao?” ông nói – giọng mỏng, vui vẻ, cục mịch – và bước lảo đảo lên

phía trước bằng cái chân bị tật. “Các ông đón sẵn tôi đấy à? Ba đánh một, tôi
hiểu rồi. Tôi tình cờ có mang theo cây gậy kiếm, dù cho…”

“Không cần dùng đến nó đâu, Jerome,” cô gái nói. “Họ là cảnh sát.”

Burnaby dừng lại và đưa bàn tay to lên lau mồm. Trông ông ta có vẻ lo

lắng, mặc dù ông ta tiếp tục tỏ vẻ hài hước một cách mỉa mai. “Ô! Cảnh sát
hả? Tôi thật vinh dự. Đột nhập vào nhà, tôi hiểu rồi.”

“Ông là người thuê căn hộ này,” Hadley nói, cũng với một sự giả lả tương

tự, “không phải chủ của căn nhà này. Nếu có ai đó có hành vi đáng ngờ…
tôi không biết đáng ngờ đến đâu, ông Bumaby, nhưng tôi nghĩ những người
bạn của ông sẽ rất thích thú với căn phòng mang hơi hướng phương Đông
này đấy. Phải không?”

Nụ cười và ngữ điệu của giọng nói đó đánh trúng tim đen của Burnaby.

Mặt ông ta trở nên xám xịt.

“Khốn kiếp,” ông nói, và giơ cái gậy lên lưng chừng, “các ông muốn gì ở

đây?”

“Trước hết, trước khi chúng tôi quên, chúng tôi muốn biết về điều ông

đang nói khi bước vào đây…”

“Các ông đã nghe lỏm được hả?”

“Đúng. Rất tiếc,” Hadley nói điềm tĩnh, “là chúng tôi không thể nghe lỏm

thêm. Cô Grimaud nói rằng ông đã ở trong căn hộ này đêm qua. Có đúng
không?”

“Không.”

“Ông đã không ở đây… Có đúng thế không, cô Grimaud?”

Sắc mặt của cô ta đã hồng hào trở lại, rất hồng hào, nhờ vẻ giận dữ trên

khuôn mặt đang tươi cười. Cô ta nói hổn hển, và đôi mắt màu hạt dẻ sáng
lên sự bất động, kiềm chế của người không muốn để lộ cảm xúc. Cô ta ấn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.