NGƯỜI RỖNG - Trang 165

XV. Ánh sáng nơi cửa sổ

V

ẪN ĐANG XOA CẰM,

Burnaby thờ ơ nhìn cô gái. Rampole có thể thề rằng ông già đã

thật sự giật mình đến mức ông ta không hiểu nổi cô gái nói gì, và nhìn cô ta
chăm chú như thể ông ta chưa từng gặp cô bao giờ. Rồi ông ta nói bằng
giọng trầm tĩnh và ôn tồn, tương phản với giọng của chính ông ta lúc nãy.

“Nghe tôi nói, Rosette,” ông ta nói, “hãy cẩn thận nào. Cô chắc là biết

mình đang nói gì chứ?”

“Có. Chắc chắn.”

Hadley nhanh chóng cắt ngang. “Lúc 10 rưỡi? Làm sao cô lại thấy ánh

đèn này được, cô Grimaud, khi lúc đó cô đang ở nhà với chúng tôi?”

“Không, lúc đó… nếu ông còn nhớ. Lúc đó tôi không ở nhà. Tôi đang ở

nhà dưỡng lão cùng với bác sĩ khi cha tôi đang hấp hối. Tôi không chắc ông
có biết không, nhưng cửa sau của nhà dưỡng lão đối diện với phía sau ngôi
nhà này. Tôi tình cờ đứng gần cửa sổ và đã để ý thấy. Trong phòng này có
ánh đèn, và tôi nghĩ cả trong phòng tắm nữa, mặc dù tôi không chắc…”

“Sao cô biết phòng ốc trong nhà này,” Hadley thẳng thừng hỏi, “nếu cô

chưa từng đến đây?”

“Lúc nãy khi bước vào đây, tôi đã quan sát rất kĩ,” cô gái trả lời với một

nụ cười bình thản và điềm tĩnh làm Rampole nhớ đến Mills. “Vào đêm qua
thì tôi không biết gì về phòng ốc ở đây. Tôi chỉ biết là ông ấy có thuê căn hộ
này, và biết cửa sổ của nó ở đâu. Rèm chưa được kéo xuống hết. Vì thế tôi
mới nhìn thấy ánh sáng.”

Burnaby vẫn tò mò quan sát cô gái.

“Đợi chút, ông… à… thanh tra!” Ông ta xốc vai lên. “Cô chắc là không

nhầm đấy chứ, Rosette?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.