NGƯỜI RỖNG - Trang 164

găng tay vào giữa các ngón tay, và qua hơi thở ngắt quãng có thể thấy cô ta
sợ nhiều hơn là giận.

“Vì các ông đã nghe lỏm được,” cô ta trả lời, sau khi ngừng lại một chút

để nhìn từng người một và suy tính, “tôi phủ nhận cũng chẳng để làm gì,
phải không? Tôi không hiểu tại sao các ông lại quan tâm đến chuyện này.
Nó không hề có liên quan gì đến cái chết của cha tôi. Điều đó là chắc chắn.
Dù Jerome là người thế nào,” cô ta cười run run để lộ hàm răng, “ông ấy
không phải là một kẻ giết người. Nhưng giờ thì vì một lí do nào đó mà các
ông quan tâm đến chuyện này, nên tôi cũng muốn được làm rõ trắng đen.
Một phiên bản của câu chuyện này, tôi đoán, sẽ đến tai Boyd. Tốt hơn hết
phiên bản đó nên là sự thật… Tôi sẽ bắt đầu bằng việc khẳng định đúng là
Jerome đã ở căn hộ này đêm qua.”

“Sao cô biết, cô Grimaud? Cô đã ở đây à?”

“Không. Nhưng tôi thấy phòng này có ánh sáng vào lúc 10 giờ rưỡi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.