của ông ta vẫn đờ đẫn, người đàn ông này đang nhẹ mỉm cười.
“Tội nặng,” ông nhắc lại, và gật đầu. “Quả thực là vậy à? Tôi xin nói
thẳng, thưa ông. Tôi không quan tâm đến lời đe dọa của ông. Rất ít thứ có
thể khiến một người, vốn chỉ thấy các ông lờ mờ, không rõ hơn quả trứng
luộc nằm trên đĩa là bao, giận dữ hay hoảng sợ. Hầu như tất cả những nỗi sợ
trên đời (và cả tham vọng nữa) đều do những đôi mắt, cử chỉ và hình thù gây
ra. Những người trẻ không thể hiểu được, nhưng tôi hi vọng các ông sẽ nhận
ra. Các ông thấy đấy, tôi không mù hoàn toàn. Tôi vẫn có thể thấy các khuôn
mặt và bầu trời ban mai, và tất cả những thứ mà các nhà thơ nhấn mạnh rằng
người mù nên nói đến một cách say sưa. Nhưng tôi không thể đọc, và tất cả
những khuôn mặt mà tôi quan tâm nhất thì đều đã không còn nhìn thấy được
đã 8 năm rồi. Cứ đợi đến khi cả cuộc đời cùa các ông xoay quanh hai điều
đó, các ông sẽ nhận ra rằng khi chúng không còn, chẳng gì có thể khiến các
ông xúc động nữa.” Ông ta lại gật đầu, nhìn chăm chăm về cuối phòng. Trán
ông nhăn lại. “Thưa các ông, tôi rất sẵn sàng cung cấp bất cứ thông tin nào
các ông mong muốn, nếu nó có ích cho Charles Grimaud. Nhưng tôi không
biết khơi lại vụ lùm xùm cũ thì có ích gì.”
“Kể cả để tìm gã em trai đã giết ông ta?”
Drayman phẩy tay nhẹ, cau mày. “Nghe này, nếu điều tôi nói giúp gì được
cho các ông, thì tôi xin thành thật khuyên các ông quên cái ý tưởng đó đi.
Tôi không biết các ông lấy nó từ đâu ra. Đúng là ông ấy có hai em trai. Và
anh em họ bị bỏ tù.” Ông ta lại mỉm cười. “Chẳng có nguyên nhân gì tồi tệ
cả. Họ bị bỏ tù vì bất đồng chính trị. Tôi nghĩ phải một nửa lũ thanh niên hồi
đó đều bốc đồng như thế… quên hai người em còn lại đi. Họ đã chết từ rất
lâu rồi.”
Căn phòng yên lặng đến nỗi Rampole có thể nghe thấy tiếng ngọn lửa
lách tách trong lò sưởi và tiếng thở nặng nề của tiến sĩ Fell. Hadley liếc sang
tiến sĩ Fell và thấy ông vẫn đang nhắm mắt. Rồi Hadley nhìn chằm chằm
Drayman như thể mắt ông già vẫn còn sáng.
“Sao ông lại biết điều đó?”