NGƯỜI RỖNG - Trang 99

“Không.”

Hadley vươn người về phía trước. “Ông cứu mạng ông ấy ở đâu?” ông

hỏi, giọng gay gắt.

“Cứu mạng ông ấy? Tôi không hiểu.”

“Ông đã đến Hungary bao giờ chưa, ông Drayman?”

“Tôi… tôi đã đi du lịch châu Âu, và có thể đã đi qua Hungary. Nhưng lâu

lắm rồi, khi tôi còn trẻ. Tôi không nhớ.”

Và giờ đến lượt Hadley đoán mò.

“Ông đã cứu mạng ông ấy,” ông tuyên bố, “gần nhà tù Siebenturmen,

trong dãy núi Carpathian, khi ông ấy đang đào tẩu. Đúng không?”

Ông Drayman ngồi thẳng, đôi bàn tay gầy gò ghì chặt lấy cái mũ quả dưa.

Rampole cảm thấy như trong người ông ta giờ đây chứa nhiều sức sống lì
lợm hơn bao giờ hết.

“Tôi đã cứu mạng ông ấy à?” ông ta nói.

“Đóng kịch cũng không ích gì đâu. Chúng tôi đã biết tất cả rồi, thậm chí

cả ngày tháng nữa – ông vừa mới xác nhận điều đó cho chúng tôi. Năm
1898, Károly Horváth, dưới danh nghĩa một người tự do, đã viết ngày tháng
trong một quyển sách. Ông ấy phải mất ít nhất 4 năm để chuẩn bị đầy đủ
kiến thức học thuật để lấy bằng tiến sĩ ở Paris.

“Chúng tôi có thể ước lượng khoảng thời gian từ lúc ông ấy bị kết án đến

lúc ông ấy đào thoát là vào khoảng 3 năm. Với thông tin đó,” Hadley nói
một cách bình tĩnh, “tôi có thể đánh điện đến Bucharest và lấy thông tin chi
tiết trong vòng 12 tiếng. Tốt hơn ông nên kể cho chúng tôi sự thật. Tôi muốn
biết tất cả những gì ông biết về Károly Horváth và hai người anh em của ông
ấy. Một trong hai kẻ đó đã giết ông ấy. Cuối cùng, tôi phải nhắc nhở ông là
giấu giếm thông tin trong quá trình điều tra là tội nặng đấy. Thế nào?”

Drayman ngồi yên một lát, tay che lên mắt, chân gõ xuống thảm. Rồi ông

ta nhìn lên. Họ giật mình khi nhận thấy rằng, dù đôi mắt xanh đầy nếp nhăn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.