NGƯỜI RỖNG - Trang 142

mình giữa những tờ áp phích giật những hàng tít về tin tức mà ta không thể
nhớ là đã từng nghe thấy bao giờ chưa. Tiếp đó là hai hàng nhà gạch ba tầng
đỏ đậm, với những khung cửa sổ màu trắng hoặc vàng, và một vài bộ rèm có
viền một ít đăng ten đã đóng. Các ngôi nhà đều đã xỉn một màu bồ hóng. Cả
dãy nhà trông như thể là một ngôi nhà duy nhất nếu không để ý tới những
thanh sắt nối từ hàng rào bên ngoài đến từng cửa của mỗi căn nhà, chứng tỏ
rằng bên trong là một ngôi nhà riêng biệt. Trên mái nhà là những ống khói
đen ngòm nổi bật trên bầu trời xám xịt. Tuyết đã tan, chỉ để lại những đống
bùn màu xám trên mặt đất, mặc cho những cơn gió lạnh buốt vẫn đang thổi
mạnh vào con phố, cuốn theo một tờ báo bị ai đó vứt đi, khiến nó bay phần
phật và vướng vào cột đèn.

“Vui vẻ nhỉ,” tiến sĩ Fell lẩm bẩm. Ồng ì ạch tiến lên, và trên phố vọng lại

tiếng bước chân của ông. “Giờ hãy vào việc luôn trước khi chúng ta làm mọi
người chú ý. Chỉ cho tôi chỗ Fley bị bắn. Dừng lại một chút! Nhân tiện thì
hắn sống ở đâu?”

Hadley chỉ vào cửa hàng thuốc lá gần chỗ họ đang đứng.

“Bên trên cửa hiệu đó, ngay đầu đường, như tôi đã nói với ông. Ta sẽ đến

đó sau, mặc dù Somers đã khám xét trên đó và nói là chẳng có gì cả. Giờ, đi
cùng tôi đến giữa phố…”

Ông đi trước, bước từng bước dài cả mét để ước lượng khoảng cách. “Vỉa

hè được quét dọn và đoạn đường có các cửa hiệu kéo dài đến chỗ này,
khoảng 45 mét. Rồi sau đó là tuyết chưa ai dọn. Đi tiếp một quãng xa nữa,
thêm 45 mét… ở đây.”

Ông dừng lại và chậm rãi quay người.

“Nửa con phố, ngay giữa đường. Ông có thể thấy con phố này rộng thế

nào, đứng ở đây thì cách mỗi bên ít nhất 9 mét. Nếu hắn đi trên vỉa hè, ta có
thể đưa ra giả thuyết ngông cuồng là có người vươn ra từ cửa sổ hay cửa
chính, với khẩu súng buộc chặt vào đầu một cái sào nào đó, và…”

“Nhảm nhí!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.