XX. Hai viên đạn
T
IẾN SĨ
F
ELL
tiếp tục nhìn bà Dumont, người lại một lần nữa ngồi thu mình bên
cạnh cỗ quan tài như để bảo vệ nó.
“Thưa bà,” ông nói tiếp, “người bà yêu thương đã chết. Pháp luật không
thể nào động đến ông ấy được nữa, và dù ông ấy đã làm gì đi chăng nữa,
ông ấy cũng đã phải trả giá. Vấn đề bức thiết lúc này, cả của tôi và của bà, là
giữ kín chuyện này để người sống không bị tổn thương. Nhưng, bà thấy đấy,
bà là tòng phạm, dù cho bà không trực tiếp nhúng tay vào vụ giết người. Tin
tôi đi, thưa bà, nếu tôi có thể giải thích toàn bộ câu chuyện mà không cần
đưa bà vào, thì tôi đã làm rồi. Tôi biết bà đang chịu đau khổ. Nhưng chính
bà cũng sẽ thấy là không thể nào giải thích toàn bộ vấn đề này mà không cần
đến bà. Nên chúng ta phải thuyết phục ngài chánh thanh tra cấp cao Hadley
rằng chuyện này phải được giữ kín.”
Có cái gì đó trong giọng nói của ông, có lẽ là niềm cảm thông vô hạn chỉ
riêng Gideon Fell có, dường như đã chạm đến người phụ nữ một cách nhẹ
nhàng, như giấc ngủ đến với một người khóc hết nước mắt. Cơn cuồng dại
của bà ta không còn nữa.
“Ông có biết không?” bà ta hỏi ông, sau khi dừng lại, với giọng gần như
tha thiết. “Đừng lừa tôi! Ông thật sự biết ư?”
“Vâng, tôi thật sự biết.”
“Lên trên nhà đi. Vào phòng ông ấy,” bà ta nói, giọng thẫn thờ, “và tôi sẽ
lên với các ông ngay. Bây giờ tôi… tôi chưa thể đối mặt với các ông. Tôi
phải suy nghĩ, và… Nhưng đừng nói gì với ai cho đến khi tôi lên. Làm ơn!
Không, tôi sẽ không bỏ chạy đâu.”
Cử chỉ mạnh mẽ của tiến sĩ Fell khiến Hadley im lặng khi họ đi ra. Họ
cũng đi từng bước nặng nề lên tầng trên cùng trong im lặng. Họ không gặp