NGƯỜI RU NGỦ - Trang 142

27

Cô ấy đã hiểu.
Không còn nghi ngờ gì nữa. Khi rời khỏi tiệm ăn Tàu, cô đã bỏ anh ra lại

một mình với dư âm của câu nói cuối cùng.

Nó thông báo sự quay trở về từ bóng tối của André García.
Đó không phải là một sự việc ngẫu nhiên và không dự kiến. Hắn ta đã

quay về để giết người. Điều đó đe doạ nhiều thứ. Những thứ mà Simon
Berish đã quyết lòng bảo vệ, dù không chủ ý.

Tay đặc vụ đung đưa người trên chiếc ghế trong văn phòng làm việc, mắt

nhìn vào khoảng trống, tựa như một người đi trên dây đang giữ thăng bằng
với các suy nghĩ của mình.

Hitch quan sát anh từ trong cái góc thường nằm của nó - một trong những

ưu điểm của việc bị ruồng bỏ là người ta có thể đưa chó vào văn phòng mà
không ai phản đối.

Ở phía ngoài, trụ sở cảnh sát đang rộn rã như mọi khi. Nhưng sự ồn ào

không bao giờ vượt qua ngưỡng cửa văn phòng anh, cũng giống như các
đồng nghiệp của Berish, những người luôn giữ khoảng cách với anh. Họ chỉ
là những cái bóng ở phía sau lớp kính cửa mờ đục.

Văn phòng này là chốn lưu đày của anh.
Tuy vậy, anh vẫn giữ cho nó ngăn nắp, như thể đang đợi một vị khách.

Các hồ sơ được sắp xếp ngay ngắn trên kệ. Trên bàn anh, chiếc kính lúp gắn
đèn, cốc đựng bút chì, chiếc gạt tàn và cái điện thoại nằm ngay hàng thẳng
lối. Phía trước bàn là hai cái ghế.

Nếp quen chính là thứ đã cứu anh trong suốt những năm tháng bị cô lập.
Berish đã xây lên một rào cản của các thói quen cho phép mình kháng cự

lại sự khinh bỉ của người khác và sự cô độc. Sau khi bị bỏ rơi, anh đã phải tự

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.