NGƯỜI RU NGỦ - Trang 191

tòa nhà màu trắng có một gác chuông nhọn, tọa lạc giữa thảm cỏ xanh rộng
rãi. Một chiếc xe tang đậu ở trước nhà thờ, nhưng họ lại nghe thấy những bài
thánh ca hoan hỉ.

Mila rẽ ngay sau khi qua khỏi nhà thờ và dừng xe trước ngôi nhà thứ ba

trên đường, dưới bóng mát của một cây du đồ sộ.

Một luồng gió nóng chào đón hai người khi họ bước xuống xe. Trong

mảnh vườn nằm cạnh một ngôi nhà khiêm tốn không có tầng gác, ba đứa trẻ
con đang chơi - hai cậu bé và một cô bé. Chúng ngừng lại để quan sát hai
người khách lạ. Khuôn mặt chúng đầy những vết đỏ li ti.

- Mẹ các cháu có nhà không? - Berish vừa hỏi vừa cho Hitch xuống xe.
Bọn trẻ không đáp, chúng mải nhìn con chó.
Đúng lúc đó, một người phụ nữ bế một đứa bé chừng hai tuổi xuất hiện

trên ngưỡng cửa ngôi nhà, chị ta nghi ngại nhìn hai người khách một lúc, rồi
mỉm cười khi trông thấy con chó.

- Chào anh chị. - Người phụ nữ lên tiếng.
- Chào cô. - Berish đáp với giọng cũng rất chân tình. - Cô Robertson?
- Là tôi đây.
Hai cảnh sát viên băng qua lối đi nhỏ, vòng tránh các món đồ chơi và một

chiếc xe đạp ba bánh, rồi bước lên bậc thềm trước hiên nhà.

- Chúng tôi đến từ sở cảnh sát liên bang.
Lúc lên đến cửa, tay đặc vụ rút ra tờ giấy độc nhất trong tập hồ sơ màu

nâu và giơ nó cho người phụ nữ xem.

- Cô có nhận ra đơn trình báo này không?
- Có. - Người phụ nữ trả lời, hơi hoang mang một chút. - Nhưng tôi chẳng

có thông tin gì hơn.

- Chúng tôi vào trong nhà được không? - Berish hỏi, sau khi đã đưa mắt

dò xét Mila.

Một lát sau, Hitch chơi đùa trong vườn với mấy đứa lớn nhà Robertson,

trong khi hai cảnh sát ngồi với mẹ chúng trong phòng khách của ngôi nhà.

Nằm rải rác trên tấm thảm dưới chân họ là những tòa nhà và các mảnh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.