NGƯỜI RU NGỦ - Trang 221

con gái. Ánh sáng ấm áp từ ngọn đèn tạo ra một thứ giống như quả cầu bảo
vệ quanh hai mẹ con.

- Thế nào, con ổn chưa? - Mẹ Mila hỏi.
- Con ổn ạ.
Cô biết mẹ sẽ hài lòng với câu trả lời của mình, bà sẽ không hỏi han gì

thêm. Mẹ không thích quyết định vào ngành cảnh sát của Mila. Bà thích cô
làm công việc khác. Trở thành bác sĩ, kiến trúc sư chẳng hạn. Rồi lấy chồng,
đương nhiên rồi.

- Mẹ muốn nói chuyện với con từ lâu rồi, Mila à. - Bà Inès nói với giọng

lo lắng. - Về chuyện của Alice. Hôm nọ ở trường, con bé đã trèo lên bậu cửa
sổ ở tầng hai. Người ta đã phải mất một lúc mới thuyết phục được nó leo
xuống. Con bé bảo chuyện đó không nguy hiểm gì mà lại vui nữa mới chết.

- Lại nữa sao? - Mila phản đối.
Đây không phải là lần đầu hai người tranh cãi về chuyện này.
- Alice không có khái niệm nguy hiểm. Con còn nhớ chuyện ở ngoài biển

không? Con bé cứ thế bơi ra xa bờ, tí nữa thì chết đuối. Cả cái lần mẹ chỉ
nhãng ra một chút là đã thấy nó đi bộ giữa đường trong khi xung quanh xe cộ
bấm còi inh ỏi.

- Alice là một đứa bé hoàn toàn bình thường, các bác sĩ đã nói như thế rồi

mà.

- Mẹ muốn tham khảo thêm một ý kiến khác. Làm thế nào một tay bác sĩ

tâm lý trẻ em có thể đánh giá được vấn đề kia chứ? Anh ta có ngồi hàng giờ
với con bé mỗi ngày đâu?

Mila cụp mắt nhìn xuống tách trà.
- Cả con cũng vậy. Ý mẹ là thế chứ gì?
Bà Inès thở dài.
- Không phải mẹ có ý gì… Chỉ làm mẹ đã học được cách hiểu Alice hơn

bất cứ ai, từ khi con bé sống với mẹ. Mẹ không nói là con bé có gì đó không
bình thường, mẹ chỉ thấy lo vì không thể giám sát nó mọi lúc được. - Bà nắm
lấy tay Mila. - Mẹ biết con yêu quý Alice, và việc ở xa con bé khó khăn đến
thế nào với con.

Mila cảm thấy sức nặng không thể chịu nổi của cánh tay mẹ đè trên tay

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.