NGƯỜI RU NGỦ - Trang 220

43

Bà Inés đi pha một bình trà thảo mộc trong bếp.
Nhìn mẹ lúi húi với cái ấm, Mila như được sống lại một cảnh của thời thơ

ấu khi vào ban đêm, mẹ - cũng những cuộn lô trên tóc, cũng áo choàng ngủ
màu hồng - đi đun nước, điểm khởi đầu cho nghi thức an ủi thường thấy sau
khi cô gặp ác mộng.

- Con không biết mình bị cái gì nữa. - Cô lí nhí. - Con xin lỗi.
Mila không muốn nhắc đến chiếc camera giấu trong phòng ngủ của Alice -

không ai biết điều đó. Cô không muốn bị mẹ nghĩ là mình không tin tưởng
bà, vậy nên cô nói dối.

- Đúng là con chưa bao giờ gọi điện vào ban đêm, nhưng tự dưng con

muốn hỏi thăm tình hình Alice, và vì mẹ không nhấc điện thoại nên con
hoảng lên.

- Con đã giải thích rồi mà. - Bà Inès mỉm cười đáp. - Đừng nhắc lại nữa.

Lỗi tại mẹ. Mẹ ngủ mê mệt nên không nghe thấy chuông điện thoại.

Bà đã phải dỗ Alice ngủ lại và kiên nhẫn chờ cho con bé ngủ say trong khi

Mila đã đứng ngoài hành lang, lưng tựa vào tường, đầu cúi gằm, lắng nghe
mẹ một lần nữa thay vào vị trí của mình.

Cô những muốn nói với con gái rằng mọi thứ đều ổn, chẳng có nguy hiểm

gì, rằng cô đã nhầm lẫn và không có ai nấp dưới giường con bé cả.

Ngôi nhà khá an toàn. Mình đã không ngủ suốt bốn mươi tám giờ qua,

Mila tự bào chữa thầm trong đầu. Tình trạng thiếu ngủ đã ảnh hưởng đến sự
nhìn nhận thực tế của cô, chưa nói tới việc giờ đây cô phải đương đầu với
một kẻ điều khiển nhận thức đang tự do hành động. Tất cả chuyện này gợi lại
trong cô sự sợ hãi như hồi điều tra vụ “Kẻ nhắc tuồng”.

Bà Inès đổ nước sôi vào hai cái tách, bưng ra bàn, rồi ngồi đối diện với

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.