NGƯỜI RU NGỦ - Trang 222

mình. Cô muốn rụt tay lại, cô không thích sự đụng chạm. Nhưng cô cố chịu,
mặc kệ làn da ngứa ngáy và cảm giác ghê tởm như thể bị một loài bò sát quấn
lấy các ngón tay mình.

- Mẹ định thế nào?
Bà Inès rút tay lại và nhìn con gái đầy thông cảm.
- Alice hỏi mẹ rất nhiều về bố nó. Hay là cho con bé đi gặp…
- Mẹ đừng nhắc đến tên ông ấy. Con không còn gọi ông ấy như vậy nữa.

Đúng hơn là con không hề nhắc đến ông ấy nữa.

- Được rồi, nhưng mẹ nghĩ Alice ít ra cũng phải biết mặt bố mình.
Mila suy nghĩ một chút.
- Được rồi. Ngày mai con sẽ đưa nó đi gặp ông ta.
- Con làm thế là phải. Bây giờ con bé cũng đủ lớn rồi.
- Chiều mai con sẽ ghé qua. - Mila nói, rồi đứng lên khỏi ghế.
- Sao con không ở lại đây tối nay luôn?
- Con không thể. Sáng mai con phải dậy sớm đi làm.
Bà Inès không nằn nì, bà biết có làm thế cũng chẳng được gì.
- Con để ý đến mình một chút.
Bà có vẻ lo lắng cho Mila. Cùng với câu nói đơn giản mà chỉ các bà mẹ

biết mang rất nhiều hàm ý ấy, bà muốn Mila hiểu cô cần phải thay đổi vì
chính sự an nguy của mình. Mila muốn đáp lại là mọi thứ đều ổn, nhưng nói
thế thì không thành thật. Cô chỉ cầm lấy khẩu súng trên bàn và đi ra cửa bếp.
Nhưng khi ra đến nơi, cô quay lại nhìn mẹ, cảm thấy lúng túng vì điều mình
sắp hỏi.

- Con búp bê ưa thích nhất của Alice là con có màu tóc hung, phải không

mẹ?

- Mẹ đã mua nó cho con bé hồi Giáng sinh. - Bà Inès xác nhận.
- Mẹ này, mẹ có biết con bé đặt tên nó là gì không?
- Mẹ nghĩ con bé gọi nó là Miss.
- Miss. - Mila nhắc lại, nhấn nhá cái tên như thể nó là một thành quả đạt

được. - Thôi, con đi đây. Cám ơn mẹ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.