NGƯỜI RU NGỦ - Trang 224

Berish tự hỏi chỗ thức ăn mang đi là để dành cho ai, nhưng anh không nói

gì. Khi cô phục vụ đã đi khuất, anh hỏi Mila một câu mà anh muốn hỏi từ lâu
lắm rồi.

- Tại sao một cảnh sát giỏi như cô, người đã từng làm sáng tỏ vụ án “Kẻ

nhắc tuồng”, lại quyết định vào làm trong Minh Phủ?

Mila tỏ ra cân nhắc, mặc dù cô đã biết câu trả lời.
- Để không phải đi săn lùng những kẻ phạm tội. Thay vào đó, tôi đi tìm

các nạn nhân.

- Nghe rất ngụy biện, nhưng chấp nhận được. Thế cô có thể giải thích cho

tôi tại sao người ta lại dùng cái tên Minh Phủ được không? Tôi luôn thắc mắc
không hiểu nó từ đâu ra.

- Có lẽ là do các tấm ảnh gắn trên tường trong Sảnh Đợi. Những người đó

ở trong tình trạng u minh vô định… Những người sống không biết họ còn
sống. Và người đã chết không thể chết đi.

Lời giải thích nghe có vẻ hợp lý đối với Berish. Loại người đầu tiên lang

thang trên trái đất như những bóng ma, không ai biết, và cũng không biết ai,
trong khi chờ đợi một người nào đó khẳng định với họ là họ vẫn còn sống.
Loại thứ hai thì vẫn được tính là còn sống chỉ vì những người thân đang chờ
đợi họ chưa chấp nhận suy nghĩ là họ có thể đã chết.

Từ khóa ở đây là “vẫn” - một sự kéo dài vô hạn định của thời gian với kết

thúc duy nhất là sự thật, hoặc sự quên lãng.

- Anh vẫn tin rằng tôi không cần phải báo cáo với Thẩm phán, Gurevich

và Boris là anh có tham gia điều tra à? - Mila hỏi, đưa Berish quay lại thực
tại.

- Cứ để họ bận bịu với bọn khủng bố trong khi chúng ta lo cái giáo phái

này.

- Bước tiếp theo là gì?
Berish hạ thấp giọng, chồm người tới trước.
- Cô còn nhớ đoạn nhạc chúng ta đã nghe ở khách sạn Ambrus chứ?
- Còn. Tại sao?
Berish tỏ ra rất hài lòng với bản thân.
- Tôi đã phát hiện ra nó là gì.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.