đúc đến nỗi họ phải chen chúc nhau trong các văn phòng và phải cố gắng đạt
tiêu chí hiệu quả công việc do cấp trên áp xuống. Mila và đại úy Steph thì
ngược lại, hai người có cả một không gian mênh mông, chẳng phải báo cáo ai
về phương pháp lẫn kết quả làm việc. Tuy nhiên, không một cảnh sát có chút
tham vọng tối thiểu nào muốn nhập bọn với họ - hi vọng về một sự nghiệp
lẫy lừng của bạn tắt dần khi các vụ việc bế tắc cứ dõi theo bạn từ trên các bức
tường.
Về phần mình, Mila đã tự nguyện chọn Minh Phủ sau khi được đề nghị
thăng chức nhờ phá thành công một vụ án lớn, hồi bảy năm về trước. Các cấp
trên của cô đã không che giấu được sự kinh ngạc của mình. Việc chôn vùi
bản thân trong cái lỗ này thật không thể hiểu nổi đối với họ. Nhưng Mila nhất
quyết không đổi ý.
Sau khi thay bộ trang phục chạy bộ để ngụy trang lúc sáng, Mila mặc quần
áo như thường lệ - một chiếc áo thun dài tay tầm thường, chiếc quần jean và
đôi giày thể thao, rồi ngồi vào máy tính để viết báo cáo về vụ Conner. Bóng
ma nhỏ tuổi vô danh đã được giao cho bên bảo trợ xã hội. Hai nhà tâm lý
được hộ tống bởi một chiếc xe tuần tra đã đến tìm hai chị gái của cô bé tại
trường học. Bà Conner đã bị bắt, và theo những gì Mila được biết thì chồng
bà ta cũng cùng chung số phận.
Trong khi chờ máy tính khởi động, Mila lại nghe thấy giọng nói đã đeo
bám cô suốt buổi sáng.
Mình chẳng hơn gì bà ta.
Đúng lúc đó, cô ngước lên và nhìn về phía cửa phòng của đại úy Steph.
Khác với thường lệ, nó khép chặt. Cô đang thắc mắc về sự việc lạ lùng này
thì ông đại úy thò đầu qua cửa.
- A, cô đây rồi. Cô vào đây được không? - Ông nói bằng giọng điềm tĩnh,
nhưng Mila cảm nhận được một sự căng thẳng trong đó.
Trước khi cô kịp phản ứng, Steph rụt đầu vào trong, để ngỏ cửa cho cô.
Mila đứng lên và tiến về phía cánh cửa. Khi đi đến gần, cô nghe thấy tiếng
trò chuyện.
Chẳng ai quá bộ xuống dưới Minh Phủ này.
Thế nhưng hôm nay có vẻ Steph không ở một mình.