NGƯỜI RU NGỦ - Trang 26

4

Nguyên nhân của chuyến viếng thăm này chắc là quan trọng.
Các đồng nghiệp ở tầng trên giữ khoảng cách với Minh Phủ như thể nơi

này bị nguyền rủa. Thượng cấp thì chẳng buồn ngó ngàng đến họ. Người ta
muốn quên họ như quên một mặc cảm tội lỗi. Hoặc có thể tất cả đều sợ bị giữ
lại bởi các bức tường trong Sảnh Đợi và bị cầm tù trong cái nơi nằm giữa
đường dương gian và âm phủ này.

Khi Mila mở cửa phòng, cô trông thấy Steph tại bàn làm việc và một

người đàn ông ngồi đối diện với ông ta, với đôi vai rộng và bộ comlê màu
nâu khó nhọc lắm mới ôm khít được. Mặc cho số cân thừa, cái đầu hói và
chiếc cà vạt dường như thít lấy cái cổ thay vì tạo ra vẻ lịch lãm, Mila không
khó nhận ra nụ cười đôn hậu của Klaus Boris.

- Cô thế nào rồi, Vasquez? - Anh vừa nói vừa đứng lên.
Anh định dang tay ôm lấy cô nhưng khựng lại khi nhớ ra cô không thích bị

người khác đụng chạm. Anh lúng túng thả tay xuống.

- Tôi ổn, còn anh, anh gầy đi đấy. - Mila đáp lại để xua đi sự khó xử.
- Thế cô còn muốn gì nữa, tôi là con người của hành động mà! - Anh vừa

cười vang vừa xoa tay trên cái bụng mỡ.

Đây không còn là Boris mà cô đã biết. Anh đã lấy vợ, có hai nhóc tì, và

với cương vị thanh tra, giờ đây anh là thượng cấp của cô. Điều này càng
khiến cô không tin anh đến để thăm hỏi xã giao.

- Thẩm phán chúc mừng cô vì phát hiện sáng nay.
Thẩm phán cơ đấy, Mila tự nhủ. Khi người đứng đầu bộ phận quan tâm

đến một cảnh sát quèn dưới Minh Phủ thì tình hình khá đơn giản: nếu đằng
sau vụ mất tích có bàn tay của một tên sát nhân, nó sẽ tự động được chuyển
lên đội điều tra hình sự, cùng với nó là cơ hội được hưởng mọi công trạng sau

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.