NGƯỜI RU NGỦ - Trang 324

Anh đi đến cửa ra vào. Bên cạnh cửa có một chốt gác nhỏ, ở đó một cậu

gác cổng đang chăm chú xem một chương trình truyền hình. Tiếng cười và
những tràng pháo tay của khán giả vang ra bên ngoài.

Berish gõ lên lớp kính cách ly. Cậu lính gác bật dậy, ngạc nhiên vì chuyến

viếng thăm khuya khoắt.

- Ông cần gì?
- Tôi đến để nhận dạng một thi thể. - Tay đặc vụ thông báo và chìa phù

hiệu ra.

- Sáng mai ông quay lại được không?
Berish nhìn cậu ta không nói. Chỉ vài giây là đủ để làm cậu ta nao núng.
Cậu ta gọi một cú điện thoại để thông báo có khách cho người đồng

nghiệp ở dưới tầng hầm.

Phòng số 13 trong nhà xác quốc gia được dành cho những người đang

ngủ.

Trong khi buồng thang máy thép chìm dần vào lòng đất, Berish nghĩ đến

sự lựa chọn con số này.

Ông có mê tín không, đặc vụ? Michael Ivanovic đã hỏi anh như thế.
Thường thì các khách sạn hoặc những tòa nhà chọc trời sẽ bỏ qua con số

mười ba trong hệ thống đánh số các phòng hoặc tầng. Ở đây thì việc đó là vô
ích.

Không, tôi không mê tín, Berish tự nhủ. Và những người đã chết cũng vậy,

vì chẳng còn điều gì có thế xui xẻo hơn cái chết.

Chuyến đi xuống dừng lại cùng một tiếng phanh rít nhẹ, và sau một

khoảng im lặng tưởng như vô tận, cánh cửa buồng thang máy mở ra cho thấy
khuôn mặt đỏ au của người trông xác. Phía sau lưng ông ta là một hành lang
dài. Berish đã hình dung ra nó với lớp gạch men trắng và ánh sáng đèn diệt
khuẩn lạnh lẽo nhằm tạo cho khách viếng thăm cảm giác đang ở trong một
không gian rộng rãi dù đang ở sâu trong lòng đất, đồng thời giải tỏa nỗi sợ
hãi bị nhốt kín của họ. Nhưng các bức tường lại có màu xanh lá cây, và dọc
theo lớp ván ốp chân tường là các bóng đèn màu cam được đặt cách đều

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.