NGƯỜI RU NGỦ - Trang 347

66

Chiếc cửa xoay lại phóng anh vào không gian lững lờ của khách sạn

Ambrus.

Một lần nữa, điều này giống như băng qua ranh giới của một thế giới song

song - bản sao mờ nhạt của thế giới chúng ta, tác phẩm của một thượng để
lừa đảo. Berish sẽ không ngạc nhiên nếu ở đây trọng lực mất tác dụng và
người ta có thể bước đi trên tường.

Hitch cũng có vẻ lo lắng. Anh đã đến đón nó ở trại chó. Anh cần đến cái

mũi thính của nó. Hitch vui mừng khôn tả.

- Ê, con thú đó không được vào đâu. - Người trực ban khách sạn nói cộc

lốc sau khi bước ra từ sau tấm màn đỏ.

Berish nhận thấy ông ta ăn mặc giống như lần trước: quần jean và áo thun

đen. Nhưng anh dám thề là các hình xăm của ông ta ít phai màu hơn và mái
tóc ông ta đỡ hoa râm hơn lần trước. Anh có cảm giác mình đã đi ngược thời
gian và thấy ông ta trẻ lại. Những cảm nhận này là kết quả của một sự lo ngại
sâu sắc và việc cần thiết phải gán một ý nghĩa, cho dù là phi lý, cho những gì
đã diễn ra trong bốn bức tường này suốt những năm qua.

Nơi này ẩn chứa một năng lượng. Nó là dư lượng của những cuộc mây

mưa lén lút, những chuyến ghé chân của hàng nghìn con người trong những
căn phòng kia, những người chỉ ngủ ở đó hoặc thỏa mãn những bản năng
thấp hèn nhất của họ. Sau mỗi lần, những chiếc giường đều được dọn, khăn
và vải phủ giường được giặt giũ, thảm trải sàn được làm sạch, những dấu vết
vô hình của bản tính con người nguyên thủy vẫn lưu lại. Người ta cố gắng
che phủ chúng bằng giọng hát êm ái của Édith Piafl nhưng vô ích. Mặc kệ lời
phàn nàn nhằm vào Hitch, Berish tiến lại gần quầy lễ tân. Ông già da màu bị
mù vẫn ngồi ở chiếc trường kỷ cũ sờn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.