NGƯỜI RUỒI - Trang 141

Harald Olesen sẽ ít nhất vì lòng kính trọng bà mà đến dự lễ tang, nhưng
ông ta không hề xuất hiện. Thế nên tôi leo lên tầng hai và gõ cửa nhà ông
ta. Ông ta tái nhợt đi khi đối chất với tôi và cho tôi sự xác nhận mà tôi đang
cần. Nhưng cuộc gặp gỡ lần đầu với cha tôi không như những gì tôi hy
vọng. Ông ta vẫn cố nói vài điều tốt đẹp về mẹ tôi - chẳng hạn như bà đã
chấp nhận hậu quả của những sai lầm của mình trong chiến tranh và sau
này đã thôi không nói về việc đó nữa. Nhưng tôi, đứa con trai duy nhất của
ông, lại bị ông gọi đơn giản một cách khinh miệt là ‘Phát xít con’. Tôi chỉ
ra rằng tôi không liên quan gì đến đảng NS và hỏi ông ta rằng, nếu bản thân
ông ta trong sạch như thế, thì làm thế nào ông ta có thể lên giường với một
người đàn bà của đảng NS sau khi chiến tranh nổ ra. Đến đó, ông ta yêu
cầu tôi đừng bao giờ nói chuyện với ông ta nữa và đóng sầm cánh cửa
trước mặt tôi.”

Kristian Lund lắc đầu tức giận, và công bằng mà nói, cũng dễ hiểu tại

sao.

“Sự xúc phạm này càng làm tôi thêm quyết tâm. Tôi gửi cho ông ta một

lá thư viết rằng tôi không thể ép ông ta gặp tôi, nhưng do là đứa con duy
nhất của ông, tôi có quyền được nhận thừa kế - và tôi muốn lấy những gì
thuộc về tôi, ngay cả nếu điều đó nghĩa là tôi phải xuất hiện trước báo chí
quốc gia hoặc tòa án tối cao. Tôi đã lớn lên trong nghèo khó vì ông ta chưa
từng quan tâm đến tôi, đứa con trai duy nhất của mình, và không muốn để
tôi hoặc con trai tôi có nguy cơ rơi vào hoàn cảnh đó trở lại. Khi tôi lại lên
gõ cửa sau đó, ông ta nói đã đốt lá thư. Nhưng lần này ông ta đã điềm tĩnh
hơn, chắc hẳn là do lúc đó ông ta bị bệnh. Ông ta sẵn sàng cho tôi một số
tiền để giữ im lặng nếu tôi chấp nhận và không đòi hỏi thêm nữa. Rốt cuộc
ông ta cho tiền tôi hai lần, mỗi lần 100.000 kron, một lần vào cuối thu năm
ngoái và một vào tháng 2 vừa qua. Nhưng ông ta không hứa với tôi bất kỳ
điều gì trong bản di chúc. Và anh đã biết rồi đó: tôi đã gây áp lực để ông ta
cho tôi một khoản thừa kế xứng đáng, nhưng vẫn chưa biết liệu tôi có thành
công hay không. Nếu anh hỏi liệu tôi có cảm thấy mình là một đứa con hiếu
thảo hay không, câu trả lời sẽ là không, nhưng cha tôi cũng chẳng xứng
đáng có một đứa con ngoan đâu.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.