NGƯỜI RUỒI - Trang 177

Vào lúc 11 giờ 15 phút, sự nôn nóng thúc hối tôi gọi điện thoại cho

chuyên gia dấu vân tay, người vừa mới trở về từ căn hộ của Konrad Jensen.
Anh ta tìm thấy dấu vân tay của tôi trên cửa ra vào, cũng như của bà vợ ông
gác dan và Konrad Jensen, nhưng tất cả chỉ có thế. Tôi cảm ơn anh ta và
ghi nhận ngay trong đầu rằng các chứng cứ kỹ thuật sẽ là không đủ để bắt
hung thủ trong vụ án này.

5

Không khí căng thẳng đã bao trùm lên tất cả khi tôi bước vào phòng họp
của hãng luật Ronning, Ronning & Ronning ở phố Idun trước giờ đọc di
chúc mười lăm phút. Ngài Ronning con cũng như bản di chúc đều chưa
thấy xuất hiện trong gian phòng trang bị sáu hàng ghế có kèm bàn viết, một
sân khấu nhỏ và một cái phát biểu. Một số hàng xóm và họ hàng của ông
Harald Olesen đã có mặt. Hai vợ chồng nhà Lund ngồi riêng ở cánh trái của
hàng ghế đầu. Cháu trai và cháu gái của ông Harald Olesen ngồi ở hàng
ghế thứ ba. Bà vợ ông gác dan vừa đẩy Andreas Gullestad trên xe lăn vào
và bà ý tứ ngồi hơi lùi ra sau lưng anh ta, ở hàng ghế thứ tư. Bà ta nhanh
chóng xếp gọn cái áo khoác đã cũ của mình vào một cái túi lưới.

Những người hàng xóm có mặt đều gật đầu hoặc vẫy tay với tôi khi tôi

bước vào phòng. Tôi nhẹ nhàng đi một vòng và bắt tay tất cả mọi người. Bà
vợ ông gác dan tỏ ra khá phấn khích nhưng cố kìm nén. Andreas Gullestad
vẫn điềm tĩnh và tươi cười như mọi khi: anh ta chẳng có gì để mà háo hức.
Karen Lund có vẻ không thoải mái và cứ đưa mắt nhìn quanh phòng, trong
khi Kristian Lund giữ nét mặt tỉnh bơ. Tôi cảm thấy ngưỡng mộ sự kiên
cường này của anh ta, nhưng nó nhanh chóng bị phá vỡ khi cô Sara
Sundqvist đến vào lúc 12 giờ kém 10 phút. Cô sinh viên ngồi thoải mái một
mình bên cánh phải của hàng ghế phía sau và dường như cố tránh nhìn vào
vợ chồng nhà Lund.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.