NGƯỜI SĂN ÁC QUỶ - Trang 106

Trong 3 phút tiếp theo, tôi nghe tiếng “tít tít”. Tên nhóc này, lúc học không
chú ý nghe giảng. “Nói gì thế?”
Tôi. “Cậu không biết tôi nói gì sao? Cậu chẳng phải bảo tôi trải qua một
ngày ấm áp sao? Tấm đệm ngồi là cậu làm à?”
Ngân Hách. “Mới sáng sớm mà đã bị cảm nắng rồi à?”
“Đệm ngồi không phải cậu tặng à? Đầu mùa hè tặng đệm ngồi làm gì?”
Rốt cuộc là ai chứ? Tôi bỗng cảm thấy thật đáng sợ. Không phải là?...
Kết thúc một ngày ở trường, tôi và hắn đi trên con đường tối om…
“Tấm đệm ngồi, thật… không phải cậu làm à?”
“Nếu nói thêm lần nữa, tôi sẽ bị khản cổ mất.”
“Được, được. Rốt cuộc là ai chứ?”
“Thôi bỏ đi.”
“Ừ, bỏ đi. nhưng là ai chứ? Không phải Thành Huân mà?”
“Đừng nghĩ nữa, vào nhà đi.”
Vào nhà, tôi đi thẳng lên lầu, tắm rửa, thay quần áo. Hôm nay bị cảm rồi,
phải ngủ sớm một chút. Tôi nằm trên giường, mở điện thoại.
“Bóng dáng em trở về nhà thật đẹp.”
Đây là gì? Nhìn vào thời gian gởi tin, là khoảng thời gian tôi về nhà.
Nhìn thấy tôi sao? Cũng nhìn thấy Ngân Hách à? Thế thì đang ở gần nhà
tôi?
Tít tít.. Lại thêm tin nhắn, tôi vừa xem suýt chút ngất xỉu “Chưa ngủ à, tắm
chưa? Rất muốn ôm em vào lòng.”
“Không phải là… tên tâm thần chứ?” Tôi luống cuống chạy ra khỏi phòng,
đúng lúc đâm sầm vào Ngân Hách.
“Lý Huệ Bân!”
“Đợi chút!”
Tôi chạy xuống tầng trệt, mở cửa đi ra ngoài, sau đó, chạy đến bên cổng,
quan sát chung quanh. Nhưng trời đã tối quá, không nhìn thấy gì. Luôn cảm
thấy như có đôi mắt đang âm thầm nhìn, tôi nổi da gà.Nếu đánh nhau với
những người cao lớn vạm vỡ, ít ra còn biết đich thủ, nhưng thế này như là
đấu với người tàng hình vậy.
“Là ai, mau ra đây!” Tôi như bị khùng, la lớn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.