NGƯỜI SĂN ÁC QUỶ - Trang 13

“Câu từ trên cột điện té xuống à?”
Bây giờ cậu lại xem tôi là đứa ngịch ngợm nữa? Thật không hiểu sao người
thông minh tuyệt đỉnh như tôi lại xem người như vậy là bạn?
“Phải không? Bị té à?”
“Bị đánh.”
Nghe giọng điệu bình thản, lạnh lùng của tôi, phản ứng của Tú Nhi là ôm
bụng cười, cười muốn vỡ bụng…
Bạn gặp qua tình huống này chưa? Bạn thân bị đánh đến sống dở chết dở,
mình lại ôm bụng cười…?
Tú Nhi đột nhiên nín cười, nói:
“Điện thoại của bệnh viện thần kinh là số mấy?”
“Này! Cậu bị điên à? Tớ bị đánh mà tìm bệnh viện thần kinh làm gì? Nên
gọi xe cứu thương chứ!”
“Cậu có thể bị đánh sao? Chẳng phải cậu đánh nhau giỏi lắm à?”
“Là bị đánh, thật đấy.”
“Gạt người.”
“Tớ nói là tớ bị người ta đánh.”
“Nói dối.”
“Tớ bị đánh thật mà!”
“Chuyện cười thế gian?!”
“Này!”
“Được… được được, xem như cậu bị đánh…”
Tôi phải hét lên, Tú Nhi lúc này mới vội vàng thay đổi tư duy cứng nhắc.
Tôi không muốn đập cho nó một cái, nên cố nén nỗi bực dọc trong lòng, kể
lại hết những việc rùng tợn tối hôm qua. Chuyện lúc say đến nỗi trông gà
hóa cuốc, gặp phải ba tên lưu manh rác rưởi, suýt chút nữa hại đến mình và
kể cả về chàng trai tuấn tú từ trên trời giáng xuống cứu tôi.
Thông thường, sau khi tôi nói hết những chuyện xui xẻo này, là bạn thân thì
đầu tiên nên xem bạn mình có bị thương ở đâu nữa không, đằng này, Tú
Nhi bạn thân của tôi thì…
“Ồ! Thật không? Chàng trai tú à?”
“Tai cậu chỉ nghe được chuyện này thôi sao?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.