NGƯỜI SĂN ÁC QUỶ - Trang 14

“A, phải, phải, hôm qua, cậu say mèm, chuyện này là có thể. Cậu xem, nếu
tớ không đưa cậu về nhà thì có xảy ra chuyện li kì vậy không? Thế chắc
rượu trong người cậu vẫn chưa tan hết đâu, sao lại còn đi học?”
“Tớ là học sinh gương mẫu mà.”
Vừa nghe tôi nói xong, Tú Nhi trở nên nghiêm túc: “Phải đó! Quả thật tôi
cũng cảm thấy thật kì lạ. Một cao thủ võ lâm như cậu lại ngoan ngoãn đến
trường như thế, lại học khoa nhân văn nữa. Cậu học hành tàm tạm, kể cũng
rất lạ. Cậu lại bị rượu đốt cháy cả bao tử mà cũng đến trường, quả là hiếm
thấy.”
“Phải. Cậu cảm thấy lạ, tớ không quan tâm. Nhưng tớ xin cậu, cậu bỏ cái
bề ngoài giả vờ nghiêm túc đi dược không?”
“Được, nhưng hôm nay cậu về nhà như thế nào?”
“Không biết.”
“Hôm nay, cậu về nhà chắc chắn sẽ bị đánh chết.”
“Ừ. Vừa nghĩ tới là tớ ê ẩm cả người.”
Tối hôm qua, tôi cuối cùng cũng bảo vệ được mạng mình. Hôm nay, nếu bị
tóm thì đầu tôi chắc chắn sẽ rơi xuống đất.
Bố tôi rất mong tôi ngoan ngoãn không lớn, sau này lập gia đình sẽ trở
thành dâu hiền vợ thảo. Ông là chủ tịch một công ty nổi tiếng, vật mà, kỳ
vọng ở con gái lại nhỏ bé, giản dị như thế. Thật không hiểu, tôi thật lòng
không hiểu.
Không bao lâu sau, các bạn trong lớp đi vào. Tôi không nói nữa, bởi vì ở
trường, tôi ít ra cũng là học sinh gương mẫu mà!
*******
Không thể nào, thật không thể như thế được! Ông trời ơi! Bố sao lại bảo tôi
đến công ty? Buổi tối, bố đột nhiên bảo tôi đến công ty!
Trên thế gian này, người duy nhất tôi sợ là bố. Bố tuyệt đối không bao giờ
đánh hoặc lớn tiếng với tôi. Nhưng như thế mới càng đáng sợ.
Tôi đứng trước cửa văn phòng và dán mắt vào tay nắm cửa. Lúc này, tô
mới hiểu cảm giác của người sắp đối diện tử thần.
Côc cộc!
“Vào đi!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.