NGƯỜI SĂN ÁC QUỶ - Trang 197

lại, cũng không phải không thích uống rượu! Ha ha ha!
“Bố. Con đi thư viện đây.”
“Rủ Ngân Hách đi cùng nhé.”
“Dạ.”
Bố không nói thêm gì nhiều thì đac yên tâm rồi. Nói thật lòng, bố là tin
tưởng Ngân Hách mới yên tâm. Tóm lại, tôi và Ngân Hách cùng nhắm
hướng thư viện mà bước tới … một quán bar.
“Oa! Cậu nhìn con chó nhỏ đó xem! Thật dễ thương!”
“…”
“Cậu nhìn xem, dễ thương không ha?”
“Ừ.”
“Nếu không yêu thích động vật, cho thấy khả năng thích ứng xã hội tự
nhiên của cậu rất kém.”
“Cũng có ngoại lệ chứ.”
“Giống như đối xử với con người vậy. Phải thân thiết với động vật.”
“Nếu chó có thể nói được tiếng người, tớ sẽ suy nghĩ lại.”
Đồ khỉ.
Tôi bị Ngân Hách kéo mạnh vào quán bar mà mắt cứ nhìn con chó nhỏ bên
cột điện. Trong quán rất ồn ào, trong số đó cũng có học sinh trung học nữa.
Nhìn mấy thằng nhóc này, cha mẹ bọn bay đều biết chứ? Lại mặc đồng
phục đến quán bar?
“Khôn ngờ quản lý kém như thế.” Tôi bất mãn.
“Đúng thế. Tụi mình thì sao?”
Cứng họng.
“Ngồi bên đó đi.” Ngân Hách chỉ vào một góc. Tôi và Ngân Hách ngồi vào
chỗ. Chẳng bao lâu, một người bồi bàn nhưng giống như học sinh cấp ba
đến hỏi chúng tôi uống gì?
“4 chai bia.” Ngân Hách gọi.
“4 chai? Chỉ đủ để nhấp giọng.”
“Tớ uống 3 chai rưỡi, cậu nửa chai.”
“Sao có thể thế được?”
Nhưng Ngân Hách không trả lời lại. Tên đáng chết, muốn gì được nấy!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.