NGƯỜI SĂN ÁC QUỶ - Trang 210

Lý Thảo Nhã

Người Săn Ác Quỷ
Dịch giả: Thế Anh.

Chương 44

"Hử...?" Cái này không thể ăn được đâu!
Hử, ừ. Cám ơn cậu." Tôi không nghĩ ngợi gì, nhận lấy bó hoa. Lập tức,
tiếng huýt sáo, tiếng tán thưởng liên tục không ngừng xung quanh hỗn loạn
cả lên. Lẽ nào, tôi không nên nhận?
Nhưng trong lòng, tôi rất khoái chí.
Ngân Hách hình như căn bản không để ý đến phản ứng của mọi người xung
quanh, tỉnh bơ trở về lớp.
"Chà, khá đấy nhỉ!" Tú Nhi đụng khẽ vào tôi một cách ranh mãnh và cười
chế nhạo.
"Câm mõm!"
"Mọi người im lặng! Đây là lễ bế giảng nghiêm túc, các em thế này là đang
làm gì thế? Im lặng!" Thầy hiệu trưởng vội đứng dậy và trấn áp cảnh nhốn
nháo này. Lúc cổ họng thầy hiệu trưởng sắp hi sinh vinh quanh vì cảnh lộn
xộn này, học sinh mới từ trạng thái hưng phấn bình tĩnh trở lại.
Tôi ôm bó hoa Ngân Hách tặng, đứng trong đội hình vừa mới trở lại bình
thường. Vì biết tôi là con cái nhà ai, thầy hiệu trưởng và "Cẩu" hiệu phó
không dám làm gì tôi. Hai người chỉ nói với tôi bằng giọng bất đắc dĩ và
nhẫn nhịn: "Lý Huệ Bân, em có thể bỏ bó hoa xuống?"
"..."
"Không nghe thấy à? Em Lý Huệ Bân, tôi mời em bỏ bó hoa xuống."
EM không bỏ, nếu bông hoa dính cát rồi thì sao? Ngộ nhỡ, ai đó không cẩn
thận, giẫm lên thì sao? Hơn nữa, nếu không bảo quản tốt, cánh hoa sẽ rụng
xuống.
Cũng khó cho thầy, nếu tôi là thầy, cũng muốn cho đứa học sinh giống như
tôi thế này một đấm. Tóm lại, Cẩu" hiệu phó chỉ biết nhìn tôi hầm hầm với
cặp mắt nảy lửa, quyền thế quả nhiên là thứ tốt đẹp?
Tôi ôm chặt bó hoa Ngân Hách tặng, quay đầu nhìn qua, thấy Ngân Hách

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.