NGƯỜI SĂN ÁC QUỶ - Trang 230

tôi không hẹn mà gặp nhau. Tôi lúng túng, nhoẻn miệng cười với hắn,
nhưng hắn lại hoảng hốt quay nhìn chỗ khác. Cảm thấy sau lưng mình có gì
đó, tôi quay lại nhìn, hoá ra là Ngân Hách. Anh ta đang nhìn Hiền Dân hầm
hầm.
"Ánh mắt dữ dội thế?" Tôi hỏi.
"Hắn nói cậu rất xấu xí."
"Nói bậy! Lúc nãy, hắn sợ đến nỗi run lập cập, ngay cả nói cũng không rõ
ràng."
"Quả nhiên không ngoài tôi dự đoán, cậu không chỉ nghe lén, mà còn nhìn
lén."
"A!"
Tôi quá sơ suất, để bị lộ tẩy. Tôi đứng chôn chân tại chỗ, Ngân hách nhìn
tôi chằm chằm.
Một lúc sau, phía sân khấu bỗng huyên náo cả lên. Hiền Dân sắp lên sân
khấu nói vài lời với những vị khách được mời đến. Hiền Dân nắm chặt
micro, con ngươi của hắn đang lắc lư dữ dội, hình như rất bất an.
"Kính thưa các quý ông, quí bà! Đầu tiên, tô rất cám ơn các vị đã nể mặt
đến tham dự tiệc sinh nhật tôi. Trong mùa hè nóng nực thế này, trong bộn
bề công việc, các vị đã dành chút thời gian quí báu đến tệ xá, tôi cảm kích
vô cùng. Chúng tôi đã chuẩn bị một bữa tiệc rượu sơ sài. Hy vọng các vị
đừng ngại, tự nhiên thưởng thức."
Vẻ mặt hắn cứng đơ. Sau đó, ánh mắt hắn nhìn về phía chúng tôi... Không,
nói chính xác, là nhìn Ngân hách.
Rốt cuộc, Ngân Hách đã nói gì với hắn?
"À, kịch hay tớ nhờ hắn sắp diễn ra rồi." Ngân Hách thì thầm, khoé miệng
nở nụ cười lạnh nhạt.
"À, còn nữa. Tiếp theo là việc một vị khách đến dự nhờ tôi làm." Khuôn
mặt Hiền Dân đầy sự tuyệt vọng và khốn khổ.
Nhưng, Ngân Hách hình như rất vui, tôi lập tức biết ngay nguyên nhân.
Hiền Dân bỗng giơ hai tay lên, hô lớn:
"Lý Huệ Bân vạn tuế! Lý Huệ Bân vạn tuế! Lý Huệ Bân vạn tuế!"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.