NGƯỜI SĂN ÁC QUỶ - Trang 301

Tốt quá rồi, ông trời cũng giúp tôi,
10 phút trước khi giờ tự học kết thúc, tôi thay bộ quần áo thường, đi ra
ngoài.
Hôm nay, Tú Nhi cũng rất lo lắng, nhưng tôi đã đợi thời khắc này lâu lắm
rồi, cho nên chỉ có thể tiến hành theo kế hoạch.
Nấp trong con hẻm tối qua, lúc rời khỏi, Tóc Xám đã đi ngang qua, tôi chờ
đợi.
Học sinh năm cuối cấp tràn ra như nước thuỷ triều lên. Đợi đến khi mọi
người về gần hết rồi, Tóc Xám mới đi ra. Hôm nay tối hơn hôm qua một
chút. Cứ sau lưng Tóc Xám, tôi cẩn thận đi theo, không nghe thấy tiếng
bước chân, không nghe thấy tiếng gió, cũng không thấy hơi thở của tôi.
Tóc Xám đi vào một công viên ít người lui tới.
Hắn có lẽ không nhận thấy đâu nhỉ? Tôi đi qua, cố hết sức không gây ra bất
kỳ tiếng động gì rồi nấp sau thân cây cách Tóc Xám một khoảng. Tóc Xám
vẫn cúi đầu đứng đó.
Rốt cuộc đang làm gì? Đứng đó làm gì? Đợi tôi xuất hiện ư?
Đúng lúc tôi đang nghĩ đến những khả năng như thế này, thế nọ, Tóc Xám
bỗng ngẩng đầu lên. Bởi vì phía sau vang lên một giọng nói.
“ Đã đến rồi à?”

Giọng nói quen thuộc, cảm giác bất an. Trong công viên tĩnh lặng, tiếng
nhịp tin tôi đập nghe thình thịch.

Từ từ quay đầu lại, nhìn về phía lối vào công viên, sau đó, tôi nhìn thấy.

Ngân Hách đang ung dung bước vào công viên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.