NGƯỜI SĂN ÁC QUỶ - Trang 303

đất. Không, đó là tim tôi.
Ngân Hách vẫn nói: “ Tôi đã nói, tôi không có chỗ nào để đi.”
“ Thật không....?” Tóc Xám ngước hỏi.
“ Cậu muốn nói gì?” Ngân Hách ngước hỏi.
“ Bây giờ có thể chịu đựng nổi. Sống như không xảy ra chuyện gì, như
người bình thường vậy. Nhưng cậu có nghĩ qua? Cậu có thể chịu đựng
được bao lâu?”
“ Nói thừa.” Giọng nói nhỏ trầm của Ngân Hách cắt ngang lời Tóc Xám.
Nhưng, Tóc Xám trái lại cười chế nhạo, khom lưng, kề sát mặt mình trước
mặt Ngân Hách.
“ Cậu có lẽ không quên tôi chứ?”
“ Lấy đầu ra.”
“ Tôi không lấy ra thì sao?”
“ Lấy đầu ra, trước khi tôi đánh cậu.”
“ Hà...Phải. Sau khi rời khỏi tổ chức, hình như ngay cả ngữ khí nói chuyện
cũng thay đổi. Nhưng, bây giờ xem ra vẫn như thế.”
“ Cậu cứ sống như thế đi, tôi không muốn sống như thế.”
“ Đại ca đang gọi cậu.”
“ Tôi không có đại ca gì cả, cậu đừng đụng vào tôi.”
“ Tôi không thể động vào cậu, nhưng tôi phải mang cậu về.” Tóc Xám gằn
giọng.
“ Khà, đừng tự đưa ra quyết định.”
“ Cậu tưởng, muốn thoát thì có thể thoát ly được sao?”
Ngân Hách đứng dậy, vừa mới đi được vài bước thì bị Tóc Xám gọi, anh ta
từ từ quay lại, sau đó, cười lạnh lùng,
“ Tôi đã thoát ly rồi.”
Tóc Xám vội điều chỉnh lại vẻ mặt kinh ngạc, hỏi: “ Là vì cô gái đó?”
“ Nếu phải thì sao? Cậu đừng đụng vào cô ấy. Nếu cậu làm gì cô ấy, tôi....”
“ ....? “
“ Sẽ tự sát!”
Người Tóc Xám muốn có được là Ngân Hách. Nếu hắn vì muốn mang
Ngân Hách đi mà hại tôi, thì Ngân Hách sẽ tự huỷ hoại mình. Tóc Xám lúc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.