NGƯỜI SĂN ÁC QUỶ - Trang 32

gì đến. Tên này rốt cuộc hắn có gì chứ, sao cứng đầu vậy? A, bố tôi là chỗ
dựa của hắn mà.
Tôi vào phòng, đứng lên máy chạy bộ.
“Cậu tập không?”
“Tôi đã nói không thích đổ mồ hôi mà.”
“Ừ, phải.”
“Góp ý với cậu nên vận động não trước.”
“Đủ trình độ rồi!”
“Bây giờ mà đã thế này, không tưởng tượng được cậu lúc 60 tuổi trơ trẽn
thế nào.”
“Cậu muốn kiếm chuyện phải không?”
“Kiếm chuyện gì chứ?”
“Này, cậu định khi nào mới gọi tôi là chị?”
Ngân Hách nhìn mặt tôi, vẻ mặt cứ như giẫm phải phân chó vậy.
Tôi vừa bước chầm chậm trên máy chạy bộ, vừa nhìn hắn: “Sao thế? Thế
cậu không định gọi tôi là chị à? Không ra thể thống gì! Gọi tôi là chị đi, tôi
lớn hơn cậu một tuổi đấy, cậu biết tôi đã ăn bao nhiêu chén cơm không?”
“Bao nhiêu?” Hắn đột nhiên hỏi lại như thế làm tôi luống cuống. Ngân
Hách nhìn điệu bộ của tôi, lắc đầu nói: “Tôi tuyệt đối không gọi tên ngốc
bằng chị.”

* * * * *

“Có chuyện gì không vui thế? Hả?”
“Hả? Không có.”
Tuy miệng nói như thế, nhưng vẻ mặt của tôi vui như trúng số độc đắc vậy.
Bạn hỏi tôi tại sao ư? Bởi vì tối hôm qua, tôi cuối cùng cũng nghĩ ra một kế
hoàn hảo đến mức bắt hắn phải “giơ tay đầu hàng.”
Ha ha ha… Kế hoạch này sẽ làm Ngân Hách phải nộp đơn từ chức thôi!
Đừng trách tôi đưa ra hạ sách này. Thứ 6, tan học sớm, đó là ngày ta đày
đoạ ngươi! Làm ngươi sức tàn lực kiệt, hành hạ người đến chết! Còn phải
đi dạo phố, mua sắm nữa, việc mà đàn ông đau đầu nhất. Dạo vài tiếng
đồng hồ, bảo hắn theo sau xách đồ cho tôi! Thực ra, tôi cũng không thích
thú gì.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.