NGƯỜI SĂN ÁC QUỶ - Trang 348

thế nào? Tớ nên lấy gì để trả cho cậu?”
“ Không cần trả. Cậu không hề có lỗi. Trái lại, trước đây, tớ làm nhiều
chuỵên xấu. Đây chẳng qua là sự trừng phạt đối với tớ, chỉ là trả giá cho
những tội ác đã phạm phải.”
Tấm lòng Ngân Hách bao la hơn tôi, có thể chôn giấu được tổn thương to
lớn tôi mang lại cho cậu ấy.
“ Cậu...khoẻ không...?”
“ Ừ, vẫn khoẻ. Chỉ là....cánh tay hơi đau...” Ngân Hách nhìn cánh tay quấn
băng trắng toát nói.
“ Đau... không ? Hả? ...”
“ Không sao. Tốt rồi.” Ngân Hách cười mông lung.
Tôi nhắm chặt hai mắt nhưng nước mắt vẫn trào ra. Ngân Hách lại giơ cánh
tay không bị thương lau nước mắt cho tôi. Rồi tôi mở mắt nhìn Ngân Hách,
sao có thể cho rằng, quên đi đôi mắt này, tôi vẫn có thể sống được chứ? Tôi
nói với anh ngàn câu: “ Tớ yêu cậu” cũng không đủ, tại sao lại muốn tấn
công anh chứ?
“ A! Đau quá.”
“ Hả? Đau ở đâu?” Tuy nước mắt làm mắt tôi nhoè đi, nhưng vẫn lấy tay
xoa xoa Ngân Hách và vội hỏi.
“ Tim tớ đau. Bởi vì, cậu khóc nên tim tớ đau. Thật là....”
“ Xin lỗi....xin lỗi...”
“ Không có gì, đổi lại là tớ, tớ cũng sẽ như thế...”
“ ...”
“ Tóm lại, tớ rất khoẻ, cậu đừng khóc. Cậu khóc, bệnh tình của tớ có thể sẽ
nặng hơn. Nói không chừng, tớ sẽ ngất đi, không tỉnh lại.”
“ Cậu...”
“ Ê! Đây là phòng cấp cứu.” Ngân Hách cười hóm hỉnh. Sau đó, cậu ấy dịu
dàng ôm lấy tôi. Mùi hương quen thuộc của Ngân Hách lại xoay quanh tôi,
nước mắt tôi lúc này mới ngừng chảy.
“ Đừng khóc, cậu cũng đừng buồn...”
“ ... “
“ Chỉ cần cậu đừng bỏ tớ là được rồi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.