NGƯỜI SĂN ÁC QUỶ - Trang 400

càng làm người ta vui hơn gọi điện thoại.
“ Ai da, đi đâu đây?” Thi Hiền hỏi.
“ Lâu quá không gặp, vẫn khoẻ chứ?”
“ Nói gì thế? Lúc nãy còn nói chuyện điện thoại. A, vị này là ai? Chị gái
à?”
“ Hả? À .. bạn.”
Thành Huân trả lời qua loa. Trinh Hi đứng bên cạnh, cảm thấy bực bội vì
Thành Huân không giới thiệu rõ về thân phận cô. Nhưng ngay lập tức, cô
lại tự an ủi mình, đó chẳng qua là vì quan hệ của họ chưa phát triển đến giai
đoạn nào.
“ Hai người đang hẹn hò nhau à?” Thi Hiền lại hỏi.
“ Ơ...”
“ Thế thì tớ đi trước đây. Lần sau đến nhé. Mọi người đang đòi gặp cậu
đấy.”
“ Ừ, tớ biết rồi. Tạm biệt.”
Nhìn thấy nụ cười cởi mở của Thành Huân, Trinh Hi nghĩ, hoá ra Thành
Huân có thể cười thoải mái như thế. Trước giờ, Thành Huân chưa hề cười
với cô. Cô làm sao biết được, Thành Huân vì bất đắc dĩ mới cười với cô.
“ A?”
Tiễn bãn đi rồi, Thành Huân quay đầu lại.Anh nhìn thấy kem đang chảy
xuống. Thành Huân muốn giúp nhưng lại làm hỏng chuyện. Kem làm bẩn
chiếc áo đầm liền thân, màu trắng của Trinh Hi.
“ A..., xin lỗi.” Thành Huân lúng túng.
“ À, không sao, không việc gì.”
“ Làm sao đây? Thay áo trước đi.”
“ Hả? Nhà chị cách đây xa lắm.”
“ Thế thì mua cái khác thay đi.” Thành Huân dẫn Trinh Hi vào cửa hàng
gần đó. Khung cảnh hoa lệ và sang trọng khiến người ta vừa nhìn đã biết
giá cả quần áo ở đây không thấp.
“ À, hay là đến chợ gần đây đi.” Trinh Hi đề nghị.
“ Không được. Không thể mặc bộ đồ này đi đến chỗ xa như vậy.”
“ Quý khách mua gì ạ?” Một nhân viên tiến đến hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.