NGƯỜI SĂN ÁC QUỶ - Trang 56

phong bì màu hồng phấn.
“Này, cậu đi đâu thế!”
Thật ra cũng không có lý do gì quan tâm đến vấn đề này, cũng không phải
nhớ hắn, nhưng tôi cũng không biết tại sao lại hỏi Ngân Hách. Nếu đổi lại
người khác, nghe tôi lớn tiếng như thế, anh ta chắc chắn sẽ nhíu mày hoặc
trả lời bằng giọng điệu phiền chán. Nhưng biểu hiện của tên cổ quái ở nhà
chúng tôi quả thật khác với người bình thường.
“Tất nhiên là đợi ở đây rồi.”
“Ồ, thế à.. A… cô đó tỏ tình với cậu phải không? Hóa ra nhân vật chính
trong tình yêu của bạn nữ lúc này là cậu à? Cho tôi xem, cho tôi xem đi!”
“Xem đi.”
Hả? Chẳng thèm từ chối gì cả, hắn lại đưa cho tôi. Có thể lấy xem dễ dàng
vậy, tôi cảm thấy hơi lạ. “Này, thứ này đưa tôi xem cũng có quan hệ gì
chứ?”
“Cậu bảo muốn xem mà?”
“Phải, cho tôi xem thì tôi xem, không cho xem thì không xem.”
“Trong cặp còn nhiều, cậu cầm luôn đi được không?”
“Không cần. Đủ rồi, lá thư này đủ rồi.”
Tôi mở thư tình mà hắn nhận được. Đập vào mắt tôi là từng nét từng nét
chữ con gái được nắn nót viết rất cẩn thận. Tôi xem sơ qua, nội dung đại
khái là: hắn mới chuyển đến trường này, số lần gặp nhau không nhiều,
nhưng mỗi lần nhìn thấy hắn thì tim đập loạn xạ, hình bóng hắn luôn hiện
lên trong tâm trí. Từ nội dung trong thư có thể thấy, tên nhóc này không chỉ
ở khối 11 mà ở cả khối lớp 10 cũng rất thích hắn…
“Ha ha… Mấy đứa này không biết bộ mặt thật của cậu, biết rồi chắc sẽ
quay ngoắt 360 độ.”
“Phiền chết được, cậu nói với bọn họ đi.”
“Này điên à? Chúng ta chẳng phải đã thỏa thuận rồi sao? Ở trường thì làm
như không quen biết nhau.”
“Nhưng thông tin liên quan đến cậu tôi rõ như lòng bàn tay.”
“Có phải cậu đặt camera trong cặp tôi không?”
“…..”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.