NGƯỜI SAO HOẢ - Trang 134

Hôm nay tôi nhận được tín hiệu từ căn Hab. Tôi có một hướng dẫn chắc

chắn để đi theo. Chẳng còn có cơ hội để đi lạc nữa. Theo như máy tính thì
tôi cách đó 24718 mét.

Ngày mai là tôi về đến nhà. Ngay cả khi con rover bị hư hỏng đến kinh

thiên động địa thì tôi cũng sẽ không sao. Tôi có thể đi bộ từ đây về căn
Hab.

Tôi không biết mình đã nhắc đến điều này chưa, nhưng thật sự tôi ngán

con rover này đến tận cổ rồi đây. Tôi dành quá nhiều thời gian ngồi hoặc
nằm, lưng tôi muốn quẹo cả rồi. Trong tất cả các bạn phi hành đoàn của
mình, người tôi nhớ nhất lúc này chính là Beck. Cậu ta hẳn sẽ chữa cái lưng
đau của tôi.

Dù cậu ta cũng sẽ cằn nhằn mấy điều ba xàm với tôi về chuyện ấy. “Vì

sao cậu không tập thể dục giản cơ? Cơ thể của cậu quan trọng nhất! Ăn
nhiều chất xơ, hay gì gì đó.

Đến lúc này đây dù là bài giảng về sức khỏe tôi cũng sẽ hoan nghênh.

Trong quá trình huấn luyện, bọn tôi đã phải tập tình huống khiếp đảm là

“Lỡ mất Quỹ đạo”. Trong trường hợp hư hỏng cấp độ thứ hai trong lúc
MAV cất cánh, chúng tôi sẽ bay theo quỹ đạo, nhưng ở độ cao quá thấp để
có thể đến được Hermes. Chúng tôi sẽ phải lượn là là trong phần khí quyển
phía trên, và quỹ đạo của chúng tôi sẽ giảm xuống đột ngột. NASA sẽ điều
khiển Hermes từ xa và đem nó đến chỗ hẹn. Rồi chúng tôi sẽ cút ra khỏi
đấy trước khi Hermes bị kéo lê quá nhiều.

Để tập tình huống này, họ bắt chúng tôi ở trong thiết bị mô hình hóa

MAV suốt 3 ngày đau khổ ròng rã. Sáu người trong chiếc máy bay cất cánh
vốn dĩ được thiết kế cho một chuyến bay chỉ mất 23 phút. Nó trở hên hơi
chật chội. Và khi nói “hơi chật chội” là ý tôi muốn nói “Chúng tôi đã muốn
giết nhau rồi đây.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.