và máy tạo năng lượng. Còn nhớ MAV tạo năng lượng nhờ sự trợ giúp của
khí quyển sao Hỏa ra sao không? Bước một là thu gom CO2 và trữ chúng
trong thùng áp suất cao. Khi tôi kết nối nó vào nguồn điện của căn Hab, nó
sẽ cho tôi nửa lít CO2 lỏng mỗi giờ, vô hạn định. Sau 5 ngày là nó sẽ tạo
được 125 lít CO2, tức có thể tạo 120 lít O2 sau khi tôi cho nó đi qua máy
lọc ôxy.
Nhiêu đó vừa đủ để tạo ra 250 lít nước. Thế nên tôi có kế hoạch để lấy
ôxy rồi.
Hydrô thì khó khăn hơn một chút.
Tôi cân nhắc xem có nên cướp bóc từ đống pin năng lượng hydrô, nhưng
tôi cần số pin đó để duy trì điện đuốc buổi tối. Nếu không có chúng thì
nhiệt độ sẽ lạnh lắm. Tôi có thể mặc thêm áo vào, nhưng cái lạnh sẽ giết
chết đám cây trồng của tôi. Dù sao thì mỗi cục pin chỉ có một lượng H2 nho
nhỏ thôi. Chúng chẳng đáng phải hy sinh nhiều thứ hữu dụng như thế chỉ để
đổi lại chút lợi ích tí ti. Một thứ duy nhất tôi có lợi thế đó là năng lượng
không phải là vấn đề. Tôi không muốn từ bỏ chuyện đó.
Vậy nên tôi phải đi đường khác.
Tôi thường hay nói về chiếc MAV. Nhưng giờ tôi muốn nói về chiếc
MDV.
Trong suốt 23 phút kinh hãi nhất đời mình, bốn người đồng đội và tôi cố
gắng không tè cả ra quần khi Martinez điều khiển chiếc MDV đáp xuống bề
mặt. Cảm giác đó giống như ở trong chiếc máy sấy khô quay mòng mòng.
Trước hết, chúng tôi giảm độ cao từ Hermes, và giảm vận tốc quỹ đạo để
có thể bắt đầu rơi một cách đường hoàng. Mọi chuyện suôn sẻ cho đến khi
chúng tôi đi vào khí quyển. Nếu bạn nghĩ những nhiễu loạn trên không khi