NGƯỜI THẦY - Trang 158

Trên đường về chúng ngủ gật hết, tất cả trừ Serena ngồi sau tài xế xe

buýt. Khi nó hỏi ông có con cái gì chưa thì ông đáp ông không được phép
vừa lái xe vừa nói chuyện với hành khách. Như thế là phạm quy định,
nhưng ông có con chứ và ông không muốn đứa nào trở thành tài xế xe buýt.
Ông chịu vất vả để có thể cho chúng học trường tốt và nếu chúng không
chịu học những điều nhà trường dạy thì ông sẽ bẻ cổ chúng. Ông bảo là
người da đen thì mình phải làm việc nhiều hơn nữa ở đất nước này, cuối
cùng cũng khiến mình khỏe hơn thôi. Khi ta phải đẩy mạnh hơn, leo nhiều
hơn thì cơ bắp càng phát triển và chẳng cản nổi ta.

Serena nói cô bé muốn làm nghề uốn tóc nhưng ông tài xế nói: Cháu có

thể làm gì khá hơn chứ. Chẳng lẽ cháu muốn đứng cả đời uốn tóc cho mấy
mụ già đồng bóng à? Cháu thông minh mà. Cháu theo học đại học được lắm
chứ.

Thế ạ? Chú thật sự nghĩ rằng cháu học đại học được à?
Sao không? Cháu trông thông minh, khéo ăn nói. Sao không được?
Chưa có ai bảo cháu thế cả.
Ờ, thì bây giờ chú nói đấy. Đừng đánh giá mình quá thấp, cháu ạ.
OK, Serena đáp.
OK, ông tài xế nói. Ông cười với nó trong gương chiếu hậu và tôi nghĩ

rằng cô bé cũng cười lại. Tôi không nhìn thấy mặt nó.

Ông ta là một tài xế xe buýt, da đen nữa, và cung cách cô bé thổ lộ với

ông ta khiến tôi băn khoăn đã có bao người phí hoài tài năng trên thế giới
này vì không có ai để bày tỏ tâm tư.

Hôm sau Claudia hỏi, Tại sao mọi người cứ chỉ trích cô gái?
Ophelia à?
Vâng. Ai cũng chỉ trích cô gái đáng thương ấy, mà nào cô ta có phải da

đen đâu. Sao vậy ạ? Cái gã nói huyên thuyên kia ít ra cũng còn có một
thanh gươm để chống trả khiến không ai đẩy gã xuống sông được.

Hamlet?
Vâng, với lại thầy biết gì không?
Gì?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.