NGƯỜI THẦY - Trang 19

chính khó khăn của thành phố và khuyến cáo tiết kiệm trong việc sử dụng
học cụ. Sáng hôm ấy tôi phải quyết định. Chỉ một phút nữa thôi tiếng
chuông sẽ rung lên. Chúng sẽ ùa vào lớp và chúng sẽ nói gì khi thấy tôi
ngồi thừ trên bục nhỉ? Này, xem kìa. Ông ấy trốn tránh. Chúng thạo bắt
thóp thầy giáo lắm. Ngồi thừ trên bục nghĩa là anh sợ, hoặc lười. Anh dùng
bục giảng làm hàng rào chắn. Tốt nhất là anh hãy ra ngoài kia và đứng
trước mặt chúng. Hãy đón nhận hậu quả. Tỏ ra là đấng nam nhi. Chỉ một sai
sót trong ngày đầu sẽ phải mất nhiều tháng ròng mới vớt vát lại nổi.

Đám trẻ đang vào lớp kia đều độ choai choai, mười sáu tuổi, từ vườn trẻ

tới giờ là mười một năm. Các thầy đến rồi các thầy đi, đủ loại già, trẻ,
nghiêm, hiền. Lũ trẻ quan sát, săm soi, đánh giá. Chúng hiểu ngôn ngữ của
cơ thể, sắc thái giọng nói, thái độ của anh nói chung. Chúng chẳng cần phải
ngồi ì ra trong phòng vệ sinh hay căng tin bàn tán về những điều này.
Chúng chỉ tiếp thu qua mười một năm, rồi truyền lại cho những thế hệ sau.
Coi chừng cô Boyd đấy, chúng kháo nhau. Coi chừng bài làm ở nhà, cha
nội, coi chừng bài làm ở nhà, cô sửa lỗi đấy nhé. Cô chấm bài đấy! Cô
không có chồng, thành ra chẳng có việc gì khác để làm. Cố tìm thầy cô có
gia đình với con cái mà ghi tên học, họ không còn thì giờ để mà ngồi ì ra
chấm bài hay đọc sách. Nếu cô Boyd thường xuyên nằm ngửa ra thì cô sẽ
không cho nhiều bài làm đến thế đâu. Cô toàn ngồi nhà với con mèo, nghe
nhạc cổ điển và chấm bài, làm tình làm tội bọn mình. Cô không giống mấy
thầy cô khác. Họ cho mình cả đống bài làm, rồi ngoặc một cái coi như
xong, chẳng buồn liếc mắt. Mình có cóp cả trang Kinh thánh cũng vẫn được
họ phê “Giỏi”. Cô Boyd thì không thế. Ngay từ đầu cô đã bắt thóp được
mình rồi. Charlie này, cô xin lỗi, em tự làm bài này ư? Mình sẽ phải thú
thật, không, không phải mình tự làm; cha nội ơi, thế là chết mất ngáp.

Đến lớp sớm thế này là sai lầm, vì ta có quá nhiều thì giờ để ngẫm nghĩ

về những chuyện sẽ phải đối mặt. Gan trời ở đâu ra, khiến tôi tự thị rằng đủ
bản lĩnh trị đám choai choai Mỹ? Tại ngu xuẩn. Gan ở đấy mà ra chứ đâu.
Đang là kỷ nguyên Ensenhower và báo chí tường trình về nỗi buồn chán to
lớn của thanh thiếu niên Mỹ. Chúng là “Những đứa con lạc loài của những
đứa con lạc loài của Thế hệ lạc loài”. Phim ảnh, ca nhạc, sách vở kể cho

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.