NGƯỜI THẦY - Trang 231

14

Thứ Hai tới đây tôi sẽ bật mí cho học trò của tôi rõ về quyết định của

mình. Rồi tôi sẽ được nghe những lời ta thán, những tiếng huýt sáo phản
đối kín đáo và những thì thào bì luận về bà mẹ của tôi, nhưng tôi phải trở lại
chính đạo giống như mọi giáo viên tận tâm khác. Tôi sẽ nhắc nhở học trò
của tôi rằng nhiệm vụ của trường này là chuẩn bị cho chúng vào những
trường đại học và đại học sáng giá nhất, để một ngày nào đấy chúng có thể
tốt nghiệp rồi đóng góp đáng kể vào sự thịnh vượng và tiến độ của đất nước
này, bởi vì nếu đất nước này lao đao xuống dốc thì còn đâu hy vọng cho
phần còn lại của thế giới? Các em mang trọng trách khi rời khỏi ngôi
trường này và thầy sẽ mang tội nếu phí phạm tuổi thanh xuân của các em
vào chuyện đọc cách nấu nướng, cho dù các em thích mấy đi nữa.

Thầy biết chúng ta rất vui khi đọc cách nấu nướng có nhạc phụ họa,

nhưng chúng ta sinh ra trên đời này không phải để làm chuyện ấy. Chúng ta
phải tiến tới, phải đi tiếp. Đó là lối sống Mỹ.

Thưa thầy McCourt, sao chúng em lại không được đọc cách nấu nướng

nữa ạ? Chẳng lẽ cách nấu món thịt bằm lại không quan trọng bằng những
bài thơ chẳng ai hiểu nổi ư? Đúng thế không ạ? Ta có thể sống không cần
thơ phú song không thể thiếu thức ăn.

Tôi cố cân bằng Walt Whitman và Robert Frost với thịt bằm và cách nấu

nướng nói chung, nhưng chúng chỉ ừ hữ lấy lệ.

Chúng lại than thở khi tôi nói sẽ đọc bài thơ tôi thích nhất. Tôi nản quá

nên bảo chúng rằng các em làm thầy đâm ra chán mớ đời. Yên lặng nặng
nề. Thầy giáo gì mà ăn nói dung tục. Không sao đâu. Thầy cứ đọc bài thơ
đi.

Cô bé Bo Peep mất đàn cừu
Mà không biết phải tìm đâu
Cứ để kệ, rồi chúng sẽ về nhà thôi
Vừa đi chúng vừa vẫy đuôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.