NGƯỜI THẦY DẬY ĐÁNH KIẾM - Trang 30

Alexandre Dumas

Người thầy dậy đánh kiếm

Dịch giả: Đoàn Doãn

CHƯƠNG 4

Tôi được đưa vào một căn phòng nhỏ giăng đầy vải Á đông và tôi thấy
người đồng hương của tôi nửa nằm nửa ngồi đang đọc một cuốn tiểu
thuyết. Thấy tôi cô đứng dậy và nghe tiếng nói đầu tiên của tôi, cô thốt lên:
- A! Ông là người Pháp!
Tôi xin lỗi vì đã đến vào giờ nghỉ ngơi nhưng tôi giải thích vì tôi vừa đến
vào hôm qua và chưa biết một vài thói quen ở đây rồi tôi đưa bức thư ra.
- Của em gái tôi đây! – cô kêu lên – Chà Rose tốt bụng! Rất vui được
nhận tin của em. Ông biết cô ấy chứ? Cô ấy vẫn luôn luôn vui vẻ trẻ đẹp
chứ ạ?
- Đẹp, tôi chỉ có thể trả lời. Vui vẻ; tôi hy vọng thế. Tôi chỉ gặp cô ấy
có một lần, bức do một người bạn giao cho.
- Ông Auguste, đúng không?
- Ông Auguste.
- Cô em gái khốn khổ, vào giờ này chắc hài lòng lắm đây. Tôi vừa gởi
cho cô ấy những món vải rất đẹp và vài thứ đồ khác. Tôi viết thư bảo cô ấy
đến đây với tôi, nhưng…
- Nhưng sao?
- Nhưng phải từ bỏ ông Auguste nên cô ấy từ chối. Xin mời ông ngồi.
Tôi định kéo một chiếc ghế nhưng cô ra hiệu cho tôi lại ngồi gần bên cô.
Tôi nghe theo không chút ngại ngần. Cô bắt đầu đọc bức thư tôi đưa tới và
tôi có thì giờ nhìn ngắm cô.
Phụ nữ có khả năng biến đổi mình tuyệt vời, nếu có thể nói thế. Dưới mắt
tôi trước đây là một cô gái tầm thường trên đường phố Harpe; cách đây bốn
năm cô gái chắc còn đi nhảy tất cả các ngày Chủ nhật ở Prado và La
Chaumìere. Thế mà chỉ cần chuyển người đàn bà ấy đến vùng đất khác và
thế là cô trở nên sang trọng, lịch sự. Tôi không còn thấy ở cô điều gì gợi lại
sự thô thiển lúc sinh thành và sự giáo dục không đầy đủ. Việc thay đổi lớn
đến nỗi khi nhìn người đẹp với mái tóc dài, chiếc áo khóac vải mút xơ lin

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.