NGƯỜI THẦY DẬY ĐÁNH KIẾM - Trang 39

- Phải chăng tôi thật bất hạnh!
- Không, ông không bất hạnh. Nếu tôi để cảm tình đối với tôi như ông
nói cắm rễ sâu hơn, thay vì dứt ra khỏi đầu ông trước khi nó đủ thì giờ đi
vào con tim thì ông có thể trở thành bất hạnh. Nhưng ơn Trời…- Louise
mỉm cười nói thêm – thật kịp thời và tôi hy vọng đã kịp ngăn chặn trước
khi tiến triển nhiều.
- Được rồi, chúng ta đừng nói đến nữa.
- Ngược lại, chúng ta cứ nói vì ông sẽ gặp ở đây người mà tôi yêu,
việc ông biết tôi đã yêu đến mức nào rất quan trọng.
- Xin cám ơn cô đã tin tưởng đến thế.
- Ông tự ái như thế là sai lầm đấy. Nào đưa tay cho tôi như đối với cô
bạn tốt.
Tôi nắm lấy tay Louise và về các mặt tôi không có quyền gì oán hận cô.
Tôi nói:
- Cô thật trung thực.
- Phải vậy thôi.
- Chắc là ông hoàng nào đấy chứ?
- Không, tôi không đòi hỏi đến thế, chỉ là một bá tước.
- Chà! Rose! Rose! – tôi kêu lên – nếu cô đến Saint-Peterbourg cô sẽ
quên ngay ông Auguste.
- Ông kết tội tôi trước khi nghe tôi nói và thế là ông sai. – Louise trả
lời tôi – Vì vậy tôi sẽ nói với ông tất cả. Nhưng nếu không phán xét như thế
thì ông không phải là người Pháp.
- May mà việc cô ưa chuộng người Nga làm cho tôi nghĩ cô ít nhiều có
bất công với người đồng hương của cô.
- Tôi không bất công với bất cứ ai, thưa ông, tôi chỉ so sánh. Mỗi dân
tộc có những khiếm khuyết, bản thân họ không nhận thấy nhưng lộ rõ trước
mắt những dân tộc khác. Sai sót chính của chúng ta là sự nhẹ dạ. Một người
Nga vừa tiếp một người Pháp đến thăm không bao giờ nói với một người
Nga khác "Một người Pháp vừa ra khỏi đây". Anh ta sẽ nói "Có một kẻ
điên đến chơi". Và kẻ điên ấy không cần nói là từ đâu đến, người ta biết
ngay đó là một người Pháp.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.