NGƯỜI THẦY DẬY ĐÁNH KIẾM - Trang 64

tục đi trên một con đường nhánh. Phía sau tôi có một chàng trai làm vườn
đang dãy cỏ; tôi hỏi anh viên sĩ quan nào mà lễ độ như vậy, anh ta trả lời
"Hoàng đế đấy".
Tôi vội lao ngay vào một con đường cắt ngang con đường nhà vua đang đi
dạo, vừa được tám mươi bước, tôi lại thấy Người và không còn đủ sức để
đi thêm nữa.
Nhà vua dừng lại một lúc, thấy tôi vì tôn trọng không đến gần Người, bèn
tiếp tục đi về phía tôi. Tôi đứng bên lề đường, tay cầm mũ chờ và trong lúc
Người tiến bước, chân hơi khập khiễng vì một vết thương lúc đi du lịch
trên sông Đông vừa kịp khép miệng, tôi nhận ra Người đã thay đổi rất
nhiều kể từ lần tôi gặp ở Paris cách đây chín năm. Khuôn mặt Người trước
kia cởi mở, vui vẻ đến thế, đã u ám vì một nỗi buồn bệnh hoạn, rõ ràng có
thể nói một nỗi buồn sâu sắc đang giày vò Nhà vua. Tuy vậy nét mặt vẫn
thể hiện sự khoan dung nên gần như tôi vững tâm trở lại và lúc Người đi
qua, tôi bước lên một bước và nói:
- Tâu Bệ hạ.
- Ông đội mũ vào – Người bảo – Trời rất lạnh, không nên để đầu trần.
- Xin Bệ hạ cho phép…
- Đội mũ vào, ông đội mũ vào.
Và như thấy lòng tôn trọng ngăn cản tôi chấp hành lệnh ấy, một tay Người
cầm chiếc mũ đội lên đầu tôi, tay kia nắm chắc tay tôi buộc tôi cứ giữ
nguyên như thế. Sau khi thấy tôi không cưỡng lại, Người nói với tôi:
- Bây giờ ông cần gì ở ta?
- Tâu Bệ hạ, tôi mong Ngài nhận đơn thỉnh cầu này.
Tôi rút lá đơn trong túi ra, ngay lúc đó nét mặt Hoàng đế sa sầm.
- Ông theo đuổi ta ở đây, ông có biết ta rời Saint-Peterbourg là để
tránh những đơn thỉnh cầu không?
- Có, thưa Bệ hạ - tôi trả lời – tôi không che giấu nỗi táo tợn trong việc
làm này nhưng lá đơn này có lẽ hơn mọi đơn khác sẽ được Bệ hạ bao
dung, lá đơn có lời nhận xét đề nghị.
- Do ai? – Hoàng đế ngắt lời ngay.
- Do người em cao cả của Bệ hạ, Đại Quận công Constantin.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.